Bước ra khỏi mớ hỗn độn vừa rồi, Mật Nhi vùi đầu vào gối, cố kìm lại cơn chấn động sâu thẳm trong lòng đang cuộn dâng như sóng dữ. 
Làm sao có thể thế được? 
Làm sao bố cô lại không phải là bố cô? Trên đời này làm gì có chuyện bất hợp lý như vậy chứ? 
Có thể bố đã lừa cô. Bố đã lừa cô có phải không? 
Nhưng hôm nay đâu phải ngày cá tháng tư, mà bố cô cũng đâu phải một người thích đùa?! 
Bình tĩnh suy ngẫm lại, nước mắt cô lại rơi ra. Một giọt, rồi hai giọt, cuối cùng cô cũng không ngăn được một cơn mưa hạ cuốn phăng bờ đê cuối cùng. 
Bố và cô rất giống nhau. Ai cũng nói như vậy mà. 
Cô không giống những đứa trẻ thích mè nheo, cô thích sự vui vẻ. Bố cô luôn trầm lặng, lạnh lùng, đôi lúc cứ giống như muốn giữ khoảng cách với người khác, hoặc với cô, vì cô đâu phải là con ruột của bố. Cô luôn muốn thấy bố cười, nhưng cô không thể ngờ rằng, cô chính là gánh nặng lớn nhất của bố. 
Cô luôn sợ mất bố, lại không thể ngờ, bố chưa lúc nào là của cô. 
Nghĩ đến đây, cô thấy vô cùng khó thở, cô cuộn tròn mình trong tấm chăn dày, vắt hết hai hàng mi đang ướt sũng của mình, ôm lấy trái tim đầy đau đớn. 
"Mật Nhi" - Có ai đó gọi cô. 
Cô hiện giờ còn không dám nghĩ đó là tên mình nữa. 
Có thứ gì trên thế giới này thực sự thuộc về cô không? 
Bố từng nói, bố đặt cho cô tên này, để cô sẽ luôn là hũ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-nguoc-doc-chiem/1098871/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.