Cô đeo khẩu trang và kính râm, chẳng có gì đặc biệt nhưng hắn mới liếc mắt vẫn có thể nhận ra cô đang tới. 
Trái tim hắn bắt đầu đập liên hồi, không chút suy nghĩ mà đi theo. 
Theo đuôi như vậy là một hành động rất đáng khinh, nhiều lần Dương Tu muốn gọi cô nhưng yết hầu lại không nói được gì cả. Hắn vẫn chưa khắc phục được chướng ngại tâm lý ngại bắt chuyện với phái nữ. 
Dương Tu thầm hạ quyết tâm, chờ sau khi thi lên thạc sĩ xong, hắn sẽ đi gặp bác sĩ, nhất định phải chữa khỏi cái chứng sợ phụ nữ khó hiểu này. 
Lén lút đi theo A Xuân, Dương Tu theo bước vào một quán cà phê nhỏ không bắt mắt lắm. 
Sau khi A Xuân vào tiệm thì chọn một chỗ ngồi dưới bóng cây trong góc. 
Dương Tu ngồi phía sau cô, cách giữa là dây leo và cành cây, hơn nữa ánh đèn còn mờ ảo thấp thoáng nên cô không chú ý tới Dương Tu. 
Ngồi đối diện A Xuân là một người đàn ông. Dương Tu biết hắn, đó là bạn trai cũ của cô, trước đó Dương Tu đã chạm mặt hắn ở trường vài lần. Hình như tên là Đặng Tề, một phóng viên giải trí. 
Dương Tu vẫn luôn tự hào về trí nhớ vượt xa người thường của mình, vậy nên hắn có thể nhớ cả tên những chứng bệnh nan y và cả phản ứng lâm sàng. 
“Nhiều thế thôi.” 
Giọng A Xuân rất thiếu kiên nhẫn: “Không còn nữa đâu.” 
“Ít thế này là bố thí cho ăn mày hả?” 
“Tuần trước tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-van-thu-nhu-tinh/3055277/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.