Editor: Giản Linh Kiwi
“Hai người họ chắc là có cái gì đó nhỉ?”
“Hẳn là không đâu. Không phải Tạ Định Nhu mới vừa có mâu thuẫn náo loạn với Thẩm Kiêu sao, sao có thể có quan hệ gì với nam thần được?”
“Thẩm mỹ của nam thần hẳn là bình thường.”
“Mấy lầu trên thật khiến người ta ngứa răng. Mấy thím đang đỏ mắt ghen tị với Tạ Định Nhu đúng không hả?”
Tạ Nhu lướt vài trang trên điện thoại, xem mấy bình luận bênh vực mình, vô cùng bận rộn.
Dưới lầu lại truyền đến tiếng còi leng keng của xe đạp.
Bây gờ vừa nghe tiếng còi xe đạp là cô lại thấy da đầu tê dại như bị bóng đè. Cô cảm giác như mình đang bị Hàn Định Dương ăn vạ.
Mỗi buổi sáng, anh sẽ đến dưới nhà chờ cô.
Thấy cô xách cặp xuống, anh liền tự giác ngồi ra phía sau xe, để Tạ Nhu chở mình.
Lý do là: Lúc anh té ngã, em cũng ở đó.
Tạ Nhu không hiểu nổi cái lý do quỷ quái này!
Hàn Định Dương không hề chê phiền, cứ lặp lại quy luật nhân quả: “Anh tập đi xe đạp chậm trên đường, vì không thể quấy rầy cái tâm trạng thiếu nữ của em, theo lời em đi luyện tập trên bãi cỏ. Kết quả trên mặt cỏ có vũng bùn với đá vụn nên anh té ngã, vậy nên em phải có trách nhiệm với anh.”
Lúc này Tạ Nhu mới phát hiện, Hàn Định Dương so với lúc nhỏ hoàn toàn không có gì thay đổi.
Với người ngoài, anh như một núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-van-thu-nhu-tinh/3055226/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.