“Không phải đâu, cũng giống như trẻ con cãi nhau thường bảo sẽ không thèm chơi với nhau nữa vậy, người lớn đôi khi cũng nói những lời lúc nóng giận thôi.” Kỷ Hoài Xuyên xoa đầu cậu bé: “Chú sẽ không bao giờ để cô ấy rời xa chú đâu.”
Nhận được lời hứa của anh, Sở Viễn nín khóc mỉm cười: “A! Thật ạ! Cháu vui quá!”
Thằng bé hết khóc ngay lập tức, đôi chân trần nhảy chân sáo trên sàn nhà: “Cháu về phòng ngủ đây! Chúc cô ngủ ngon, chúc dượng nhỏ ngủ ngon!” Trẻ con là vậy, cảm xúc đến nhanh mà đi cũng thật nhanh.
Sở Thác nhìn theo bóng lưng của cháu mình, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi cô lại nhớ ra chuyện khác: “Cảm ơn anh, Kỷ Hoài Xuyên… Nhưng có những chuyện không nên cứ mãi nói dối như vậy, dù là lời nói dối thiện ý đi nữa. Vừa rồi anh…”
Đôi mắt Kỷ Hoài Xuyên sâu thẳm, ánh nhìn chậm rãi dừng lại trên người cô: “Đó không phải là lời nói dối.”
Sở Thác ngẩn ngơ: “Kỷ Hoài Xuyên…”
Anh khẽ mỉm cười, đôi mắt đen láy chỉ phản chiếu bóng hình cô: “Em đã từng thắp sáng cả hành tinh của anh.”
Vào những đêm đông thời niên thiếu, khi anh cô độc một mình băng qua những ngõ nhỏ của thành phố, giẫm lên lớp sương giá lạnh lẽo, người bạn duy nhất chỉ có cái bóng của chính mình. Những năm tháng quạnh quẽ không muốn nhìn lại, những khoảng thời gian cô đơn tẻ nhạt ấy, đã từng được nụ cười của cô thắp sáng từng chút một.
Vì vậy, tại sao anh lại có thể để em rời đi?
Sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-van-nu-hon-trao-em/5207339/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.