Khi Sở Thác tỉnh lại, bầu trời ngoài cửa sổ đã tối đen.
Trong phòng nồng nặc mùi nước sát trùng. Cô cố gắng mở mắt, đập vào mắt là một màu trắng xóa, cho đến khi cô chạm phải một đôi mắt đen thẳm, tĩnh lặng. Cô ngẩn người: “… Kỷ Hoài Xuyên?”
Người đàn ông mặc chiếc áo khoác đen, mái tóc vốn luôn gọn gàng giờ đây hơi rối, đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ. Anh mím chặt môi thành một đường thẳng, nhìn cô sâu sắc mà không nói một lời nào.
Sở Thác khẽ cử động ngón tay, chống tay xuống giường chậm rãi ngồi dậy. Cô cảm nhận cơ thể một chút, ngoài việc cánh tay và lưng hơi đau thì những chỗ khác không có cảm giác gì quá nghiêm trọng. Cô chỉ tay vào ly nước rỗng trên bàn: “Em khát.”
Kỷ Hoài Xuyên mặt không cảm xúc cầm lấy ly, rót một chén nước đưa cho cô. Anh vẫn im lặng, ánh mắt không rời khỏi cô dù chỉ một giây.
Sở Thác ngửa đầu uống cạn chén nước để giải khát. Khi đặt ly xuống, cô lại bắt gặp ánh mắt ấy, cảm thấy hơi không tự nhiên, cô lí nhí hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“Xem tin tức.”
“Hửm? Tin tức viết gì cơ?”
Kỷ Hoài Xuyên rủ mắt xuống: “Em nói xem?”
Sở Thác thầm thở phào vì cuối cùng cũng không bị anh nhìn chằm chằm nữa: “Để em xem nào… Hóa ra vùng này bị sạt lở nặng thế à… Anh đến từ lúc nào vậy?”
Kỷ Hoài Xuyên vẫn im lặng. Mọi cảm xúc giận dữ, sợ hãi và lo lắng trên đường đến đây đều đang hỗn độn trong lòng anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-van-nu-hon-trao-em/5207327/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.