Tôi thở hổn hển, cố với lấy cốc nước để làm mát cuốn họng đang khô cằn. Mắt lờ mờ mò tìm khắp nơi, cuối cùng cũng chạm được nó. Tôi không nể nang ai mà uống ừng ực không ngừng, thật mát lòng mát dạ.
- lôi đầu nó ra đây, nhanh đi - tiếng ồn bên ngoài
Trong không gian tối mịch ủa căn nhà kho tách biệt với thế giới bên ngoài, tôi nghe mọi người đang to nhỏ chuyện gì đó. Đột nhiên, cánh cửa nhà kho mở toang ra, vài ba người xấn đến lôi kéo người tôi đi. Nếu nói là chống cự hay cựa quẫy quyết liệt thì lúc này tôi chẳng còn đủ sức để làm điều đó nữa rồi.
- các người...dẫn tôi đi...đâu vậy? - tôi lấy lại tinh thần hỏi
- cô không cần biết đâu, đến đó thì cô rõ thôi - bà Vú nhấn mạnh
Đi đến sân vườn rộng lớn ở phía Tây, ngay đó có vài người đang ngồi trên bàn trò chuyện nôm rất vui vẻ. Sự hiện diện của tôi làm gián đoạn cuộc nói chuyện đó. Chu Phí nhìn tôi bằng ánh mắt phẫn nộ thay vì sự dịu dàng đáng có ngày trước. Cạnh bên không ai khác chính là Tương Dạ, cả hai đang có một cuộc hội thoại hào hứng.
- còn không biết quỳ xuống, mày làm như bây giờ mày có giá trị lắm? - Tương Dạ lên giọng chỉ thị người hầu đạp thật mạnh chân tôi để quỳ xuống mặt Chu Phí
Tôi bị đá một cú rất mạnh nên nằm lăn ra đất, lom khom bò dậy trong đau đớn thể xác...
- từ hôm nay em bắt đầu làm việc được rồi, đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-van-lan-yeu-em/1778528/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.