Tôi nằm la liệt ở nhà kho cũng đã gần một ngày, sức lực để cầm một chén cháo lót dạ cũng chẳng còn. Từ xa đã nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện của mọi người.
- con nhỏ đó cũng có giá ghê ha? Từ một đứa không có gì, được đại thiếu phu nhân giúp đỡ vậy mà không biết ân huệ đó, còn dám quyến rũ đại thiếu gia. Còn cậu Hoàng Bách Niên cũng bị nó mê hoặc luôn rồi.
- Gì ghê vậy? Phải tránh xa nó ra kẻo lại bị vạ lây. Người hám quyền như nó có ngày không có đường trở về đâu.
Hơi thở tôi nóng bừng, nhưng tôi vẫn cảm giác được có gì đó cay cay trên sóng mũi, lòng tôi đau cắt như có dao cứa vào từng mảnh. Không ngờ trong mắt mọi người, tôi là hạng người đáng ghét như vậy. Còn thấy ấy nữa, tại sao lại đến tìm tôi làm gì ? Tôi là loại người đáng khinh bỉ ấy đó, thầy ấy càng tốt với tôi, tôi càng cảm thấy ghê tởm mình.
Có tiếng động bên ngoài, tôi trở người xoay mình vào trong. Cố nén giọt nước mắt đang nặng trĩu trên khóe mi.
- nè, cô ráng ăn đi để lấy sức đi lau dọn khắp mọi nơi, cô nghĩ bây giờ cô còn là người để đại thiếu phu nhân phải chiều chuộng sao?
Nói rồi, người đó bỏ đi, đóng mạnh cánh cửa lại. Không gian u tối lại tiếp tục ùa về. Một mình một bóng, tôi ôm cái lạnh ở xung quanh. Người tôi co ro, vết thương chưa lành ngày hôm qua làm tôi phải nhíu mày vì đau.
Cánh cửa lại tiếp tục mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-van-lan-yeu-em/1778527/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.