Tiếng chuông dai dẳng, một lần lại một lần vang vọng trong phòng. Không ai tiếp, hiện tại là hừng đông năm giờ.
Cuối cùng…
“Trác Lập Phàm đây, là vị nào?”
Trả lời ngắn gọn mang ý trách, một chàng trai khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi nhấc ống nghe lên.
“Cái gì?” Sắc mặt y đại biến, “Vâng, tôi đến ngay.”
Nhanh chóng mặc quần áo, cầm lấy bóp da và điện thoại di động, xông ra ngoài cửa, Trác Lập Phàm đột nhiên xoay người lại, im lặng đi tới trước phòng ngủ, đẩy cửa ra.
Trên chiếc giường trong phòng ngủ, đệm chăn hơi xộc xệch, chút ánh rạng đông buổi bình minh chiếu vào trên khuôn mặt hắn, có vẻ như đang ngủ rất say.
Y tận lực để không phát ra một chút âm thanh mà đóng cửa lại, khẽ khàng không tiếng động đi ra ngoài.
Bệnh viện Tùng Hồ, phòng chăm sóc đặc biệt.
Không khí khẩn trương mà ngưng trọng.
Trên máy điện tâm đồ nhảy lên một vài tia sóng tim, ánh sáng xanh mờ hiện rõ sự kéo dài của một sinh mệnh. Bác sĩ, y tá qua lại bận rộn, không ngừng dùng các loại dụng cụ tiêm thứ gì đó vào người bệnh nhân.
Màu trời dần dần trở nên trắng hơn, trên chóp mây ló ra một đường ráng đỏ.
“Tôi tiêm cho ông ấy một mũi, vẫn có thể chống đỡ một lúc, hảo hảo nắm bắt thời gian nhé.” Cuối cùng, bác sĩ chủ trị nói với giọng tiếc nuối, đồng cảm vỗ vỗ bờ vai Trác Lập Phàm.
Các y tá nối nhau đi mất, cuối cùng chỉ còn lại có y, cùng cha y.
Trác Lập Phàm lặng lẽ nhìn kỹ cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-tich-dau-vet-ngan-tich-he-liet-chi-nhat/5751/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.