Hành lý rất đơn giản, chỉ vài bộ quần áo mà thôi.
Nửa tiếng đồng hồ, liền đã thu dọn xong xuôi.
Văn Hiểu chuẩn bị một mâm đồ ăn, tiễn Trác Lập Phàm. Thế nhưng rất hiển nhiên, hai người đều không có ăn uống, chỉ ăn đâu khoảng một phần ba.
Còn lại chính là trầm mặc, có khi không cẩn thận đường nhìn đối diện, hai người ngượng ngùng cười cười, miễn cưỡng tìm vài cái đề tài để mà nói.
“Anh vẫn là trở về thôi!” Trác Lập Phàm cuối cùng nhẫn không nổi mà đứng lên.
“Anh không ở thêm một đêm nữa sao?” Văn Hiểu lập tức trở nên hoảng hốt.
“Không được, anh vẫn là về bệnh viện đi thôi, anh giờ vẫn là bệnh nhân.”
“Ở với em thêm một hồi nữa, cũng không được sao?”
Nhìn biểu tình yếu ớt của hắn, y tâm nhuyễn.
“Được rồi.”
Văn Hiểu chính là không muốn thả y đi, có thể lưu một khắc chính là một khắc. Nói nói, đến khuya, mệt mỏi bò lên đuôi mắt hai người.
“Không còn sớm nữa, em đi ngủ đi.” Trác Lập Phàm không thể nhìn Văn Hiểu trong vô tình lại đánh một cái ngáp thêm được nữa.
“Em đi tắm rửa trước.”
Văn Hiểu không có ý kiến đứng lên, hướng phòng tắm đi đến. Nhìn bóng lưng chàng trai đã gầy gò rất nhiều, Trác Lập Phàm nhẹ nhàng thở một hơi.
Ánh trăng đêm nay vẫn trong sáng như lúc thường.
Y dựa vào bên cửa sổ, ngưỡng vọng trời trăng.
Là trăng tròn, lớn như cái đĩa, tán phát ra quang thải ôn nhu mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-tich-dau-vet-ngan-tich-he-liet-chi-nhat/1894718/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.