Mặc dù dạ dày chấn động tựa hồ đang nhắc nhở y, bệnh cũ tái phát, y vẫn cắn răng từng bước đi trở về phòng bệnh. Đẩy cửa ra, một thân ảnh quen thuộc đối lưng với y, đứng trước cửa sổ, nhìn ngắm hoàng hôn ngày mùa thu.
Ánh dương quang đánh lên toàn thân hắn một vòng ánh sáng.
“Đến lâu rồi sao?” Trác Lập Phàm nói: “Nãy giờ anh đi tản bộ trong vườn hoa, vừa mới trùng hợp gặp Lý Dĩnh, liền hàn huyên thêm vài câu.”
Thân ảnh đối lưng với y hơi hơi cúi đầu, nhất động bất động.
“Có tin tốt, hôm nay anh nói chuyện với bác sĩ rồi, ngày mai thì có thể xuất viện.”
“…”
Trầm mặc vô thanh…
Trác Lập Phàm cảm thấy có điểm kỳ quái, y đi tới phía sau hắn.
“Em làm sao rồi?”
“Vốn em cơ hồ đã hoàn toàn từ bỏ, thế nhưng… Vừa mới giúp anh nhặt quần áo rơi trên mặt đất thì vô tình nhìn thấy…”
Văn Hiểu nói như thở dài, mở ra thứ trên tay cho y nhìn.
Trác Lập Phàm cả người chấn động, đó là bóp da của y!
Trong bóp da cất giấu một tấm ảnh ố vàng.
Hai thiếu niên, xiết bờ vai nhau vui vẻ cười to. Đó là hồi nhỏ hai bọn họ cùng chụp ở trong sân nhà, khi đó bọn họ vẫn là thanh mai trúc mã, bạn thân lưỡng tiểu vô sai.
“Thực là không nghĩ đến…” Văn Hiểu cười khẩy như tự giễu, “Tấm ảnh lâu như thế, anh cư nhiên còn giữ lại.”
Khó trách Cao Tuấn bảo hắn lục xem bóp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-tich-dau-vet-ngan-tich-he-liet-chi-nhat/1894717/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.