"Hở?" Phùng Tứ Bưu nghe lời của Dương Minh mà không khỏi vui vẻ:
- Vẫn còn ba hoa nữa à? Được rồi, để tao xem mày một chiêu giết tao như thế nào, tao đứng im ở đây cho mày đánh!
- Thôi cứ di chuyển đi, tôi sợ đánh chết anh mất. - Dương Minh nói.
- Đánh chết? Tốt, mày đánh chết tao đi, chết cũng không cần chịu trách nhiệm đâu! - Phùng Tứ Bưu cảm thấy Dương Minh này thật tự đại quá mức cho phép, thật sự quá tự đại!
- Được rồi, nếu như nguyện ý bị miểu sát như vậy thì tôi cũng không còn cách nào! - Dương Minh rất tiếc nuối nói:
- Xin lỗi, các bạn coi này, mình vốn định biểu diễn cho mọi người một chút, nhưng thật bất đắc dĩ, đối thủ không phối hợp, hắn muốn bị mình một chiêu giết chết mà, mọi người bảo mình phải làm gì bây giờ?
- Cho hắn đi luôn! Cho hắn chết luôn đi!
- Nếu tên kia nguyện ý ăn đòn thì giết hắn chết ngay lập tức!
- Đúng, miểu sát hắn đi, một chiêu là được, đối phó với loại người như vậy không nên phí thời gian!
Sinh viên dưới đài rối rít nói.
- Nếu tất cả mọi người muốn thế thì mình đành phải miểu sát anh ta rồi, thật đúng là hơi có lỗi với mọi người! Được rồi, đã như thế thì mình miểu sát hắn luôn! - Dương Minh gật đầu nói.
Phùng Tứ Bưu cười lạnh nhìn Dương Minh diễn trò, hắn hoàn toàn không để Dương Minh trong mắt, cứ chờ cho Dương Minh diễn trò nhiệt tình.
- Diễn trò đủ chưa? Động thủ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1536233/chuong-1802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.