Phùng Tứ Bưu tức đỏ cả mặt, ánh mắt ác độc nhìn Dương Minh, hắn rất muốn tát một phát chết Dương Minh ngay bây giờ. Hắn không ngờ được Dương Minh lại âm hiểm như thế, chơi ra một chiêu đó làm cho hắn mất mặt trước mọi người, đúng là không ra cái gì cả!
- Thằng dở người, người ta đã nhường rồi còn giành giật!
- Đúng thế, thích tự khoe sức mạnh à?
- Đầu óc ngu si tứ chi phát triển!
- Người như thế đi diễn xiếc khỉ chắc hay lắm, ở chỗ này thật sự mất mặt mà!
Phùng Tứ Bưu lạnh lùng nhìn thoáng qua số học sinh không biết sống chết dưới đài, cầm mic thản nhiên nói với Dương Minh:
- Con người tao đánh quyền không thích quy tắc, cho nên quy tắc của tao là không có quy tắc nào cả!
- Thật tốt quá, con người tôi cũng đã quen không có quy tắc, đã nghe qua đánh loạn chưa? Tôi rất thích chơi như thế! - Thanh âm của Dương Minh rất lớn, mặc dù không cầm mic nhưng vẫn vang vọng, toàn trường có thể nghe được, thoáng cái đã làm cho Phùng Tứ Bưu rơi xuống hạ phong.
Phùng Tứ Bưu nhíu mày, thầm nghĩ cổ họng lớn thì có tác dụng gì? Ca sĩ chẳng phải cũng có cổ họng lớn hay sao, nhưng mà cũng chẳng đánh nhau được!
- Hừ, nếu không có quy củ thì sống chết sẽ do trời, nếu ngộ thương thì sao, tao không hy vọng sau này có người truy cứu không tha! - Phùng Tứ Bưu lạnh lùng nói.
- Thật tốt quá, tôi đang suy nghĩ nếu đánh cho anh tàn phế thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1536232/chuong-1801.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.