Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận ở điểm dừng chân của nghiên cứu sinh cùng với mấy người hướng dẫn của nghiên cứu sinh bên đó. Lúc trao đổi xong hoạt động liên kết ngày mai sẽ diễn ra, thì cũng đã hơn mười giờ đêm. Rất nhiều nghiên cứu sinh đều đã tự trở về phòng mà thư giãn rồi, ở trong đại sảnh lầu một, cơ bản cũng không còn lại mấy người.
Nếu có cũng chỉ tụ tập hai ba người cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm. Mà Phạm Kim Triết, thì ngồi ở trong một góc nhỏ. Hắn đang chờ đợi Trần Mộng Nghiên, chờ nàng xuất hiện!
Bây giờ là hơn mười giờ, tiểu tử Dương Minh kia hẳn là chuẩn bị đi ngủ rồi, đến lúc đó mình mang theo Trần Mộng Nghiên đi tróc gian, khà khà, xem Dương Minh hắn chết như thế nào!
Phạm Kim Triết vẫn chú ý chỗ cửa thang máy. 'đinh' một tiếng, cửa thang máy mở ra, Phạm Kim Triết theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn về cửa thang máy. Tối nay hắn đã nhìn cửa thang máy rất nhiều lần, mỗi lần thang máy mở cửa, hắn đều ngẩng đầu nhìn một chút.
Thế nhưng mỗi lần đều thất vọng, bởi vì Trần Mộng Nghiên còn chưa xuống lầu!
Mấy cô ả này rốt cuộc ở trên đó làm gì thế? Không phải là cùng soái ca nào đó chơi đùa chứ? Phạm Kim Triết phỏng đoán ác ý. Nếu chính mình có thể chơi đùa cùng Trần Mộng Nghiên, thì cũng có thể giải trừ được mối hận trong lòng. Bất quá, sau đó tên Dương Minh kia có thể sẽ giết mình mất. Ngẫm lại vẫn là thôi đi, cứ đêm tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1536140/chuong-1709.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.