- A?
Tôn Khiết thật sự không biết nói gì rồi, như vậy cũng có thể đoán trúng sao? Dương Minh đoán không sai, địa qua cầu này quả nhiên là kiệt tác của nàng. Nhưng mà Dương Minh làm thế nào mà biết được chứ?
- Ngươi làm sao mà biết được vậy?
Tôn Khiết mở to hai mắt, không tưởng tượng nổi mà nhìn Dương Minh.
- Ha hả, đương nhiên là đoán được.
Dương Minh nhún vai:
- Trực giác chăng?
Tôn Khiết nhíu nhíu mày, tựa hồ không mấy tin tưởng lời Dương Minh. Thế nhưng cũng khó trách, nếu nói Dương Minh đoán trúng một hai món ăn thì còn có khả năng. Mèo mù còn có lúc đụng được chuột chết mà. Thế nhưng hắn đã liên tục đoán trúng bốn món ăn rồi, thật sự khiến Tôn Khiết nổi lên lòng nghi ngờ.
Cho dù Dương Minh đoán đúng một lần, đoán đúng hai lần, cũng không có lý do gì đoán đúng lần ba lần bốn chứ?
- Không tin.
Tôn Khiết lắc đầu nguây nguẩy mà khẳng định:
- Ngươi chờ chút, tránh đi một lát, ta có chuyện muốn nói cùng các chị em.
- Thật là, ăn một bữa cơm mà có nhiều thứ để nói thế.
Dương Minh nhún vai.
- Để ngươi đoán, là vì chúng ta thích ngươi. Đổi lại là nam nhân khác, ai thèm cùng hắn chơi trò này.
Tôn Khiết hừ một tiếng.
- Được rồi được rồi, vậy nàng nói đi.
Dương Minh bất đắc dĩ nói:
- Nhưng cũng phải nói trước, chỉ đoán thêm một món cuối nữa thôi nhá. Nếu không cứ như vậy, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, ta còn không bằng trở về đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1536138/chuong-1707.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.