Quả nhiên, Trầm Vũ Tích nghe Dương Minh nói xong, nhất thời vui vẻ:
- Có thể khôi phục tri giác, như vậy thì càng có hi vọng a. Dương Minh, thật sự cám ơn anh, anh vì chuyện của em mà lo lắng đến như vậy!
- Vũ Tích, sao em cứ nói chuyện này hoài. Chỉ cần em chuyên tâm trị liệu hẳn là có một ngày sẽ đứng lên được, khi đó thì hãy cảm tạ anh.
Dương Minh nói:
- Vũ Tích, chỉ cần em có lòng tin thì chắc chắn được.
- Ân!
Trầm Vũ Tích gật gật đầu. Dương Minh nói như vậy làm nàng thật cao hứng, xem như trước kia không có lòng tin thì hiện tại đã có.
- Anh đi ra ngoài trước, em mặc quần áo chỉnh tề, sau đó chúng ta đến nhà Quan giáo sư xem bệnh.
Dương Minh nói xong, liền lui ra khỏi phòng, Trầm Vũ Tích thay quần áo, thật không tiện khi Dương Minh đứng ở đây.
Lúc trước, nhìn thì cũng có nhìn qua, nhưng đó chỉ là vô tình. Còn bây giờ, nếu mà đứng trong phòng, chờ xem người ta thay quần áo, chắc chắn không có chuyện ngon ăn như vậy.
- Ân!
Trầm Vũ Tích tựa hồ cũng không nghĩ đến chuyện xấu hổ lúc trước, gật gật đầu.
Dương Minh ra khỏi phòng, liền thấy Trầm mẫu ngồi trên ghế salon phòng khách, một bộ ánh mắt mong ngóng, nhìn hướng phòng Trầm Vũ Tích, thấy hắn ra, nhất thời cảm thấy có ý tứ không tốt lắm, liền dời ánh mắt đi nơi khác.
Dương Minh tất nhiên hiểu được tâm tình Trầm mẫu, bất quá cũng không thể nói cái gì, chỉ đành cười trừ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1536107/chuong-1676.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.