"Hắc hắc, đã lâu không có đánh hắn, ngược lại có hơi nhớ cảm giác lúc trước." Trên mặt Dương Minh lộ ra nụ cười tà ác, nhớ lại chuyện hồi xưa, hắn cảm thấy có chút hoài niệm.
"Đánh hắn?" Trần Mộng Nghiên hơi sững sờ, chợt nhớ tới chuyện ngày đó Dương Minh không có chuyện gì đều đi đánh Trần Tiểu Long, lúc trước nàng không cảm thấy gì, về sau chuyện này cũng dần bị quên lãng, bây giờ nghe Dương Minh nhắc lại, nàng không rõ liền hỏi: "Em nhớ rồi, ngày đó mỗi ngày anh đều tìm hắn, không phải là do."
Trần Mộng Nghiên nguyên bản muốn nói" do em" nhưng mà cha mẹ còn đang ngồi phía sau, tuy Trần Mộng Nghiên biết rõ mình nói nhỏ, cha me chưa chắc nghe được, nhưng mà vẫn có chút xấu hổ, sắc mặt đỏ hồng, lời tới miệng lại ngừng lại, tin tưởng chính mình không nói hết, Dương Minh cũng có thể hiểu ra.
Quả nhiên Dương Minh cười hắc hắc nói: "Tất nhiên là do em, thằng nhóc đó bịa đặt làm tổn thương tình nhân trong mộng của anh, anh đương nhiên không thể cho hắn sống tốt rồi!"
"Vậy cũng không thể tùy tiện đánh người chứ!" Trần Mộng Nghiên trợn mắt trắng dã liếc nhìn Dương Minh, trái lại cũng không có tức giận, tuy nàng không thích Dương Minh tùy tiện sử dụng bạo lực, thế nhưng lúc đó cách làm của Trần Tiểu Long thật sự khiến người ta cảm thấy chán ghét, cho nên Dương Minh đánh Trần Tiểu Long, trong lòng Trần Mộng Nghiên ngược lại cảm thấy thỏa mãn.
"Đánh hắn còn nhẹ đó, không trừng phạt hắn mới khiến anh tức chết!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1535871/chuong-1440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.