Dương Minh gọi một cuộc điện thoại về nhà, bản thân vừa từ Châu Âu trở về, nguyên bản muốn về thăm nhà một chút, lại không nghĩ rằng gặp Trần Mộng Nghiên bị bắt cóc, lại không dừng chân chạy tới nước Nga đem Trần Mộng Nghiên về nhà.
Lúc trước đã nói qua cùng cha mẹ, vốn là hôm nay về nước, kết quả bởi vì chuyện của Trần Mộng Nghiên còn chưa kịp chào hỏi cha mẹ. Về sau nghĩ muốn gọi điện về cho thỏa đáng, lại bởi vì điện thoại bị nhúng nước mà gác lại.
Vốn định dùng cơm xong sẽ dẫn Trần Mộng Nghiên cùng về nhà một chuyến gặp cha mẹ, thế nhưng không nghĩ rằng buổi tối Trần Phi muốn ra ngoài, còn phải mang theo Trần Mộng Nghiên nữa. Cho nên trước hết Dương Minh nên gọi điện về nhà.
"A lô, xin chào?" Dương Đại Hải đang họp, thấy màn hình điện thoại hiện lên số điện thoại nhà Trần Mộng Nghiên, lão do dự một chút, sau đó tiếp điện thoại, đồng thời thủ thế ý bảo mấy người khác đợi.
Tuy Dương Đại Hải là chủ tịch, nhưng mà vì ước thúc người khác, lão cũng ít khi nghe điện trong hội nghị, chẳng qua cú điện thoại này là từ nhà Trần Mộng Nghiên gọi tới, cuối cùng Dương Đại Hải cũng nghe điện.
Ngày hôm qua Dương Minh vốn trở về nước, nhưng mà lại nghe nói sau khi Dương Minh trở về, liền chạy tới nước Nga cứu Trần Mộng Nghiên, điều này làm cho Dương Đại Hải vừa sợ hãi lại vừa vui mừng!
Kinh hãi chính là lá gan Dương Minh đúng là thật lớn, chỉ một mình lại dám đi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1535870/chuong-1439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.