Bây giờ nghe Dương Minh nói đến vợ, con, trong lòng nàng vừa vui vừa xấu hổ. Nếu Dương Minh nói như vậy, nói rõ trong lòng hắn quan tâm dến nàng.
"Bây giờ là sinh viên, sau này là vợ mà" Dương Minh nói: "Đi thôi, em không nói thì anh nói với cô chú"
Nói xong hắn cầm tay Lâm Chỉ Vận đi đi về phía nhà nàng. Lâm Chỉ Vận bất đắc dĩ đành phải đi heo hắn.
Lâm Trường Thanh cũng biết con gái về muộn, lúc này lão đang đi dạo quanh cửa nhà xem con gái đã về chưa. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Dương Minh và Lâm Chỉ Vận tay trong tay đi tới, Lâm Trường Thanh vội vàng gọi: "Dương Minh, Chỉ Vận"
"bố" Lâm Chỉ Vận bị Dương Minh cầm tay đi vào nên có chút xấu hổ. Chẳng qua Dương Minh lại lớn tiếng gọi: "Lâm thúc"
"Mau vào nhà" mấy hôm rồi Lâm Trường Thanh không gặp Dương Minh nên nhiệt tình kéo hắn vào phòng.
Dương Minh đã coi nhà Lâm Chỉ Vận như nhà mình.
"Tiểu Dương, cháu và Chỉ Vận đã ăn chưa thế?" Lâm Trường Thanh đóng cửa rồi nói: "Chú đi nấu mì cho hai đứa nhé? "
"Không cần đâu chú. Cháu và Chỉ Vận đã ăn thịt bò nướng ở công ty rồi" Dương Minh xua tay nói: "Cháu đưa Chỉ Vận về, ngồi một lát là cháu về"
"Ồ, ăn là được rồi" Lâm Trường Thanh gật đầu rồi nói với vợ: "Bà nói, bà mang hoa quả lên cho Tiểu Dương"
"Lâm thúc, không cần đâu ạ" Dương Minh vội vàng nói.
"Ha ha, còn khách khí với chú làm gì" Lâm Trường Thanh cười nói.
"Đúng ạ. Cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1535298/chuong-867.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.