Lâm Chỉ Vận bất đắc dĩ đứng dậy cầm lấy đũa mà Dương Minh đưa tới, sau đó ngồi bên cạnh bàn mà nói: "Anh ảnh hưởng đến việc học của em đó. Lát nữa em không nhớ bọn họ nói gì thì sao?"
"Được rồi, La Mã không phải một ngày là xây xong, dục tốc bất đạt" Dương Minh cười nói: "Chuyện gì cũng phải theo trình tự, có ai như em không, ngày nào cũng vất vả như vậy"
"nhưng em là sinh viên học kinh tế. Em cảm thấy mình không biết gì mà công ty làm càng lúc càng lớn, em không muốn làm gì cũng không được" Lâm Chỉ Vận nói đến đây, vẻ mặt liền trở nên buồn bã.
"Ai nói?" Dương Minh cảm thấy tâm trạng Lâm Chỉ Vận bây giờ hơi nghĩ loạn, nhất định phải giảng giải cho nàng: "Phụ nữ của Dương Minh này sao có thể kém chứ? Em nghĩ như vậy là không được. Chỉ Vận, em phải biết mình mặc dù học kinh tế nhưng bây giờ em bao tuổi?"
"Em mới học năm thứ nhất. Bây giờ chúng ta đang học đại cương cho nên có thể nói em sao có thể so sánh với những người nhiều năm làm việc cơ chứ? Theo thời gian, em nhất định sẽ mạnh hơn bọn họ"
"Hơn nữa em nhìn anh xem, em cảm thấy anh biết gì? Anh hầu như không hiểu nghiệp vụ công ty. Ông chủ không nhất định phải hiểu hết mọi thứ, chỉ cần người làm cho mình hiểu là đủ"
"Chỉ Vận, không ai xem thường em. Bởi vì trong mắt các thành viên của công ty, em dù như thế nào cũng là cấp trên của bọn họ"
"Nhưng mà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1535297/chuong-866.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.