Chương trước
Chương sau
Lâm Chỉ Vận mấy ngày nay giúp đỡ một người bạn thời trung học bố trí một cửa hàng bán hoa. Thời điểm trung học, Lâm Chỉ Vận và Tiểu Ngả, cũng chính là chủ của tiệm hoa này, có quan hệ không tồi, chẳng qua, Tiểu Ngả không học đại học, sau khi tốt nghiệp trung học xong, liền đi làm.
Ở cửa hàng bán hoa của người khác học tập một ít kinh nghiệm, sau đó tự mình mở một cái giống như vậy, bây giờ vừa mới khai trương, chưa có mướn người phục vụ, cho nên trong lúc nhất thời đã tìm đến Lâm Chỉ Vận nhờ hỗ trợ.
Lâm Chỉ Vận cũng đang rãnh, vì thế mỗi ngày đều giúp Tiểu Ngả bán hoa và coi chừng cửa tiệm giùm.
Vừa thấy có một nam và một nữ đẩy cửa đi vào, Tiểu Ngả vội vàng nói: "Hai vị, muốn mua hoa sao?"
"Ừ" Dương Minh gật đầu, giương mắt lên nhìn, lại thấy Lâm Chỉ Vận đang sửa sang lại hoa tươi, không khỏi ngạc nhiên.
Lâm Chỉ Vận thấy có khách đến, cũng ngẩng đầu lên, thấy Dương Minh, cũng kinh ngạc. Chẳng qua, vừa nhìn thấy Trần Mộng Nghiên bên cạnh hắn, Lâm Chỉ Vận liền thu hồi ý niệm chào hỏi trong đầu, yên lặng cúi đầu.
Dương Minh nhìn thấy Lâm Chỉ Vận cúi đầu, lập tức hiểu được ý tứ của nàng cũng không khoi xấu hổ. Nếu Lâm Chỉ Vận đã không lên tiếng, thì Dương Minh cũng chỉ có thể làm bộ như không biết.
"Mua hoa gì vậy, hai vị?" Tiểu Ngả cũng không chú ý đến hành động của Dương Minh và Lâm Chỉ Vận, đi đến nói.
"Chúng tôi đi thăm người bệnh, thì nên mua hoa nào?" Trần Mộng Nghiên hỏi.
"À? Hai vị muốn đi thăm bệnh, thì hoa để tặng thích hợp nhất là hoa lan, hoa hồng. Nếu muốn mua hoa lan thì phải tránh màu trắng, lam, vàng hoặc màu nâu đỏ. Tôi cảm thấy hai vị có thể lựa chọn hương cây thạch trúc, hoa hồng xài, hoa thủy tiê, hoa lan đẳng, hoặc là văn trúc, mãn thiên tinh hoặc là thạch tùng, đại biểu cho mong ước sớm ngày bình phục" Tiểu Ngả nói thao thao bất tuyệt.
"Sao nhiều quá vậy, vậy chị xem, chúng tôi nên mua loại nào?" Trần Mộng Nghiên cũng là lần đàu đi mua, trước kia chưa từng thăm người bệnh.
"Hay là như vậy, phần lớn mọi người đi thăm bệnh đều mua lẵng hoa, chúng tôi tự do phối hợp, cô thấy như vậy có hợp không?"
"Như vậy thì quá tốt!" Trần Mộng Nghiên nghe xong gật đầu nói: "Chúng tôi cũng muốn mua lẵng hoa, chị phối hoa cho tôi xem đi!"
"Được, không thành vấn đề!" Tiểu Ngả nói: "Lẵng hoa do khai trương nên có giá đặc biệt, là chín mươi chín đồng, cô thấy thế nào?"
"Được" Dương Minh móc ví tiền ra, đưa tờ một trăm tới.
Tiểu Ngả thu tiền, sau đó hớn hở quay sang nói với Lâm Chỉ Vận: "Lâm Chỉ Vận, giúp mình làm một cái lẵng hoa đi!"
"Lâm Chỉ Vận?" Trần Mộng Nghiên nghe xong tên này, đột nhiên giật mình, sau đó nhíu mày, rồi liếc nhìn Dương Minh, cuối cùng lâm vào trầm tư.
Lâm Chỉ Vận cũng không dám nhìn thẳng Dương Minh, dù sao vợ lớn cũng ở đây mà, hàng giả như nàng làm sao mà dám lộ ra! Vội vàng đi chuẩn bị một lẵng hoa, sau đó cẩn thận đưa cho Trần Mộng Nghiên, nói: "Lẵng hoa đã chuẩn bị xong, chị xem thế nào?" " Cũng không tệ lắm!" Trần Mộng Nghiên gật đầu, nhưng ánh mắt không nhìn lên lẵng hoa, mà là nhì từ trên xuống dưới Lâm Chỉ Vận.
Lâm Chỉ Vận bị Trần Mộng Nghiên nhìn làm cả người thấy nhột, cũng không biết nói cái gì cho tốt, và nàng cũng thấy kì quái, Trần Mộng Nghiên rốt cục đang nhìn cái gì? Mình cũng đâu có lộ sơ hở gì đâu?
Trần Mộng Nghiên thu hồi ánh mắt, nói một câu đầy ý nghĩa: "Vóc người của em thật đẹp, tay nghề cũng rất tốt!"
"Dạ.dạ.cũng tốt." Lâm Chỉ Vận kinh sợ nói.
"Đi thôi, Mộng Nghiên!" Dương Minh nói.
"Được rồi, đi, cảm ơn!" Trần Mộng Nghiên quay sang nói với Lâm Chỉ Vận.
"Không khách khí." Lâm Chỉ Vận vội vàng nói. Không biết vì sao, Lâm Chỉ Vận lại có cảm giác vô lực. Ở trước mặt Trần Mộng Nghiên, mình tựa hồ giống như một cô vợ bé vậy.
Cho đến khi Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đi ra ngoài cửa, Lâm Chỉ Vận mới thở phào nhẹ nhõm. Trước đó nàng vẫn còn có ảo tưởng với Dương Minh, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy Dương Minh và Trần Mộng Nghiên cùng nhau đứng trước mặt mình, Lâm Chỉ Vận liền biết, trước kia mình đã sống trong ảo tưởng.
Lâm Chỉ Vận lặng lẽ thở dài, xem ra, con đường tình cảm của mình cũng không thuận lợi, tràn ngập chông gai. Tương lai sẽ như thế nào đây, Lâm Chỉ Vận không nghĩ được, cũng không dám nghĩ.
Ra khỏi cửa hàng bán hoa, Dương Minh cũng thở phào một hơi, chẳng qua, câu nói kế tiếp của Trần Mộng Nghiên làm cho huyết áp của Dương Minh lại tăng cao đột ngột: "Cái tên Lâm Chỉ Vận này nghe quen quen!" Trần Mộng Nghiên cười như không cười, lên xe, nhìn Dương Minh nói.
"A?" Dương Minh cả kinh, vừa đút chìa khóa vào, mà tay run lên, cái chìa khóa xém rơi xuống đất, Dương Minh cũng không biết Trần Mộng Nghiên có ý gì, vì thế cười cười nói: "Thật sao?"
"Ừ. hình như đã nghe qua ở đâu?" Trần Mộng Nghiên ngẩng đầu, dựa vào ghế, trầm tư nói.
"Mộng Nghiên, em muốn nói gì, thì cứ nói thẳng đi" Với sự hiểu biết của Dương Minh về Trần Mộng Nghiên, hắn biết, Trần Mộng Nghiên nhất định là đang có chuyện.
"Chẳng lẽ, anh không có gì muốn nói?"
"Anh. anh nói cái gì chứ?" Dương Minh làm ra vẻ vô tội nói. Trần Mộng Nghiên vốn là một bình dấm chua nhỏ, Dương Minh đương nhiên không muốn nhiều lời, bằng không mọi chuyện lại ầm ĩ lên, thì sẽ xong đời. Nói chung là giấu được lúc nào hay lúc đó.
"Cho anh một cơ hội!" Trần Mộng Nghiên bỗng nhiên xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Dương Minh, nói: "Một lần, có gì muốn nói với em không?"
Nhìn ánh mắt như muốn gây sự của Trần Mộng Nghiên, Dương Minh liền hiểu được, Trần Mộng Nghiên quả nhiên là đã biết, vừa rồi nàng đã nhớ ra Lâm Chỉ Vận là ai!
Không còn cách nào, Dương Minh thở dài, chuyện đã đến bước này, muốn giấu cũng đã muộn, vì thế nói: "Đúng vậy, nàng chính là cô gái đã bị anh làm tổn thương."
"Các người đã gặp mặt, đúng không?" Lúc Trần Mộng Nghiên nói, âm thanh đã có chút thay đổi.
"Phải!" Dương Minh cắn răng nói.
"Vì sao lại không nói cho em biết? Lại gạt em?" Trần Mộng Nghiên có chút buồn bả nói: "Dương Minh, tại sao chuyện gì anh cũng gạt em hết vậy? Em rốt cục có còn lại bạn gái của anh không? Có những việc, người ngoài đều biết, nhưng em lại không biết gì, rốt cục anh coi em là gì hả?"
"Mộng Nghiên. anh." Dương Minh giang tay muốn ôm Trần Mộng Nghiên, chẳng qua, nàng giẫy người một cái, không muốn cho Dương Minh ôm, nhưng mà, nàng có sức lực lớn như Dương Minh không? Nhất là không gian bên trong xe vốn không lớn, Trần Mộng Nghiên có giẫy cũng không tránh thoát, nên đã bị Dương Minh ôm vào trong lòng.
"Anh cái gì? Anh còn ôm em làm gì?" Trần Mộng Nghiên lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Lúc trước, chuyện của Lam Lăng anh đã gạt em, lúc này, chuyện của Lâm Chỉ Vận cũng như vậy. nếu hôm nay không trùng hợp gặp nàng, thì anh còn chuẩn bị giấu em đến khi nào?"
"Haizzz!" Dương Minh thở dài nói: "Mộng Nghiên, anh không phải muốn gạt em, nhưng tính của em quá nôn nóng, lại thích ăn dấm chua, anh làm sao mà dám nói với em? Nói cho em biết, thì hai ta lại bắt đầu cãi nhau, sau đó là chiến tranh lạnh."
"Anh nói em là người dễ giận sao?" Trần Mộng Nghiên không vui nói.
"Tự em nhìn đi, chuyện của Triệu Oánh kìa, không phải là do em xúc động sao?" Dương Minh nói: "Thiếu chút nữa là đòi chia tay với anh rồi!"
"Nhưng mà sau đó người ta không phải đã xin lỗi rồi sao?" Trần Mộng Nghiên cũng ngượng ngùng nói, quả thật lúc đó là nàng không đúng.
"Hơn nữa, chuyện của Lâm Chỉ Vận, không phải anh đã nói rồi sao?" Dương Minh giải thích: "Trươc đó anh đã nói với em rồi, cũng không tính là đã giấu em!"
"Đúng vậy, nhưng sao đó thì sao?" Trần Mộng Nghiên oán giận nói: "Em làm sao biết sau đó anh và nàng gặp lại? Em chỉ nghĩ là về sau anh sẽ không còn được gặp lại nàng ta."
Lúc đó Trần Mộng Nghiên quả thật đã nghĩ như vậy, cảm thấy rằng, nếu Lâm Chỉ Vận đã yên lặng rời đi, tức là sẽ không xuất hiện trước mặt Dương Minh nữa, đó là nguyên nhân làm cho nàng không so đo lúc đó!
Nhưng không ngờ rằng, nước chảy núi vẫn còn đó, nhanh như vậy mà hai người đã gặp lại. điều này làm cho Trần Mộng Nghiên cảm thấy rất không thoải mái, chẳng qua, không thể nào phát hỏa được!
Cái này quả thật là Dương Minh đã nói với mình, hơn nữa, là Dương Minh sai, nếu mình đã chấp nhận hắn, thì phải chấp nhận toàn bộ.
Thứ hai, trước đó Trần Mộng Nghiên chưa thấy qua Lâm Chỉ Vận, cũng không biết thái độ làm người của nàng, hôm nay ở cửa hàng bán hoa, nhìn thấy thái độ nhu thuận của Lâm Chỉ Vận cùng bộ dáng đáng yêu, Trần Mộng Nghiên quả thật là không giận nổi.
Nếu đổi lại là một đứa con gái có tâm kế, có thể dùng lỗi này để áp chế Dương Minh, cho dù không cần làm bạn gái hắn, thì với tài lực bây giờ của Dương Minh, đòi một số tiền cũng không có vấn đề.
Nhưng mà, Trần Mộng Nghiên nhìn thấy cách ăn mặc mộc mạc của Lâm Chỉ Vận, cùng với bộ dáng cần cù làm việc, liền biết nàng không phải loại người như vậy. Cho nên bây giờ Trần Mộng Nghiên cũng vô cùng mâu thuẫn.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao lúc nàng trở về xe với Dương Minh đã không cãi nhau với hắn.
Ở bên kia, Lâm Chỉ Vận không biết phải làm sao, còn bên này, Trần Mộng Nghiên cũng mê mang. không biết nên đối mặt thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.