Chương trước
Chương sau
Dương Minh gật đầu, ở vị trí của Trần Phi đúng là phải chú ý ảnh hưởng một chút. Nếu không đội trưởng đội Cảnh sát hình sự ngồi xe xịn đi làm đúng là dễ bị người ta nói này nói nọ.
Chào Trần Phi, Dương Minh và Trần Mộng Nghiên lên xe đi ra khỏi khu nhà.
Khi gần đến bệnh viện, Trần Mộng Nghiên chỉ vào một cửa hàng bán hoa ven đường cười nói:
"Dương Minh, dừng xe, chúng ta vào mua hoa"
"Được" Dương Minh nhìn một chút, thấy ở đầu đường có chỗ đỗ liền lái xe tới đó.
Không ngờ rằng từ trong một ngõ gần đó có một con xe phóng ra, trực tiếp lao về phía xe Dương Minh. Dương Minh vô thức vội vàng quay tay lái nhưng cũng không thể tránh, hai xe đã va vào nhau.
Dương Minh nhíu mày nói với Mộng Nghiên: "Em cứ ở trên xe, anh xuống xem một chút" nói xong Dương Minh liền mở cửa xuống xe.
Mà cửa xe kia cũng mở ra, từ trong đó có một thằng béo đi xuống, nhìn thấy Dương Minh liền mắng: "Mẹ mày chứ, lái xe thế nào vậy? Không có mắt hả?"
Dương Minh nhìn thằng này biết ngay say rượu, không khỏi vui vẻ, mày uống say còn mắng người sao? Hơn nữa còn không phát hiện lái một chiếc xe cà tàng đâm vào xe BMW, vậy mà còn lớn tiếng sao?
"Vậy ư?" Dương Minh không thèm so đo với thằng say rượu, vì thế nói: "Sao? Mày thích gì?" thằng say rượu chỉ vào Dương Minh mà mắng: "Mày đâm vào xe tao, bỏ 10 ngàn ra đây, chuyện này coi như xong. Nếu không cả người lẫn xe, tao cho biến mất"
"Làm tao biến mất" Dương Minh nghe xong không khỏi cười to: "Mày nghĩ mình là gì?" Còn có thể làm người ta biến mất? Xem ra mày không chịu nói rõ ràng, tao báo cảnh sát"
"Báo cảnh sát? Báo cảnh sát có tác dụng gì? Mày thấy rồi chứ. Xe của ông là xe quân đội đó" Thằng say chỉ vào xe của mình rồi nói: "Đám cảnh sát sao quản được xe ông"
Dương Minh nghe thằng say nói mới chú ý biển số xe của chiếc xe này là biển trắng.
Dương Minh nhíu mày, chẳng lẽ gặp binh lính? Với thực lực của Dương Minh bây giờ muốn giết một thằng lính là quá dễ, nhưng có thể không trêu sẽ không trêu.
Dù sao bộ đội và địa phương là hai ngành khác nhau. Dương Minh hít sâu một hơi, quyết định tìm cảnh sát giao thông tới đây, chờ thằng này tỉnh rượu rồi nói.
Dương Minh rút điện thoại di động ra, chuẩn bị báo cho cảnh sát giao thông. Số điện thoại này Dương Minh vốn đã có, nhưng lúc mở danh bạ ra tìm, Dương Minh đột nhiên nghĩ đến một cái tên, liền nghĩ tới.
Lần trước khi ăn cơm với Dương Hân, đã lấy số điện thoại của tên kia, Dương Minh cũng không để ý tới, không ngờ bây giờ lại dùng đến. Lần trước bạn trai Dương Hân không phải là Ngô Vân Sinh không phải nói là nhà trong quân đội sao? Bây giờ vừa vặn dùng tới.
Dương Minh liền gọi cho Dương Hân, không lâu sau bên kia nghe điện.
"Alo? Là Dương Hân tỷ hả? " Dương Minh hỏi.
"Đúng là tôi, xin hỏi ai đó?" Dương Hân đang lái xe nên không nhìn số máy gọi tới, chỉ là dùng tai nghe để nghe điện.
"Tôi là Dương Minh, còn nhớ không?" Dương Minh nói.
"Đương nhiên là nhớ, nghĩ như thế nào mà lại gọi cho bà chị này thế? " Dương Hân cười nói.
"Là như thế này, tôi gặp chút phiền phức" Vì thế Dương Minh nói tình hình mà mình gặp ra với Dương Hân: "Anh rể không phải con nhà lính sao, có thể tìm anh ấy giúp một chút không?"
"Gì mà có thể hay không? Tôi nói cho cậu, cậu tìm anh ta, anh ta nhất định phải làm tốt. Nếu không tôi thu thập hắn ta" Dương Hân nghe Dương Minh nói khách khí như vậy liền trừng mắt nhìn nói: "Việc nhỏ mà thôi, Ngô Vân Sinh đang ngồi bên tôi, bây giờ tôi ra lệnh anh ta đi xử lý cho cậu"
"Ha ha, vậy cảm ơn nhiều" Dương Minh nói.
"Cảm ơn cái gì, bao giờ đến Đông Hải mời tôi ăn cơm là được" Dương Hân nói.
Dập máy, Dương Minh quay đầu lại nhìn tên say rượu, chẳng qua thằng này sao quen mắt vậy? Giống như gặp ở đâu rồi.
Chẳng qua Dương Minh ngày rất bận rộn, căn bản không thể nhớ hết mọi người, cũng không cần thiết phải như vậy. Bởi vì có nhiều người không có đủ tư cách mà.
Thằng say rượu còn đang lẩm bẩm, lúc này từ trong xe lại có một thằng say khướt đi xuống, lớn tiếng quát: "Sao thế? Mẹ nó chứ, đụng xe không bồi tiền hả? Có phải muốn ăn đòn?"
Dương Minh chắp tay đứng nhìn, Dương Minh đúng là không có biện pháp gì với đám binh lính. Đánh cho bọn chúng có khi gặp phiền phức.
Ngô Vân Sinh làm việc rất nhanh, nhất là có Dương Hân ở bên đốc thúc càng không dám chậm trễ. Dương Minh vừa bỏ điện thoại xuống chưa được 10 phút thì hai chiếc xe đã rú còi inh ỏi lao tới.
Cửa xe mở ra, một thanh niên nhìn về bên này sau đó nhanh chóng đi về phía Dương Minh: "Là anh Dương?"
"Đúng thế" Dương Minh gật đầu nói.
"Chào anh, nơi này giao cho tôi" Người thanh niên này tự nhiên đã được Ngô Vân Sinh nhắc nhở.
"Anh thuộc đơn vị nào, lấy thẻ sĩ quan ra" Người thanh niên đi về phía tên say rượu, đứng chào rồi nói.
"Tôi. tôi là Phi Hành đoàn Tùng Giang" Thằng say rượu không ngờ Dương Minh lại gọi hai xe tuần tra của quân đội, trong lúc nhất thời tỉnh rượu hơn phân nửa, sợ hãi nói.
"Giấy công tác?" người thanh niên nói.
"Quên. quên mang theo" Thằng say lắp bắp nói. Hắn đâu có thẻ cơ chứ, biển số xe này là do cửa hàng sửa xe gắn lên, nói gắn vào sẽ rất oai, đám cảnh sát giao thông bình thường sẽ không dám quản. Ai ngờ Dương Minh lại không báo cảnh sát mà đi báo quân đội.
"Tên tuổi và quân hàm?" người thanh niên tiếp tục hỏi.
"Tôi. tôi" tên say không nói thành lời.
"Đội trưởng, là biển giả" một binh lính khác đi cùng người thanh niên cẩn thận nhìn biển số xe rồi nói.
"Tên là gì. Lấy chứng minh thư ra" người thanh niên nghe thấy biển số giả, không khỏi tức giận. Thời gian này ở trong thành phố có rất nhiều dân chúng oán giận xe quân đội chạy không theo luật, nhưng bọn họ đâu biết đó đều là các xe gắn biển giả. Xe quân đội chính thức nếu vị phạm và bị tuần tra bắt được thì sẽ bị xử phạt rất nặng.
"Lý. Lý Minh Nhật." Thằng say sợ đến độ lập tức tỉnh rượu, lo lắng nói: "Xe không phải của tôi. là tôi đặt ở cửa hàng sửa xe"
"Không cần biết là của ai, đầu tiên mang đi rồi nói. Anh cũng phải về cùng tôi nhận xử phạt" người thanh niên lớn tiếng nói.
Lý Minh Nhật? Dương Minh vỗ đùi rốt cuộc nhớ ra thằng này là ai. Đây không phải thằng bắt cóc Dương Lệ sao? mình cho hắn ta chuẩn bị mười triệu hình như vẫn không trả mình thì phải?
"Lý Minh Nhật, nhìn xem tôi là ai" Dương Minh quát lên với Lý Minh Nhật.
"Mày? Mày là?" Lý Minh Nhật sửng sốt một chút, đột nhiên sợ hãi hét lên: "Mày là Dương. Dương Minh"
"Là tôi, mười triệu của tôi đâu?" Dương Minh.
"Tao. tao" Lý Minh Nhật bây giờ đang dưới mái hiên của người khác không thể không cúi đầu, chỉ có thể nói: "Tôi chưa chuẩn bị đủ"
"Bỏ đi, tôi không thiếu chút tiền đó" Dương Minh phất tay nói với người thanh niên kia: "Các anh cần xử lý như thế nào thì xử lý"
Vì thế đúng với câu nói mà Lý Minh Nhật nói với Dương Minh, cả người và xe bị biến mất.
Xe BMW của Dương Minh mặc dù bị một vết xước nhưng không vấn đề gì. Lát nữa gọi Bạo Tam Lập mang đi giải quyết.
Đang lên xe thì Dương Hân gọi điện tới.
"Alo, chị à, cảm ơn chị. Xử lý xong rồi" Dương Minh nghe điện và cảm ơn.
"Ồ? Xong rồi à? Tôi đang định hỏi kết quả một chút. Sao vậy?" Dương Hân hỏi.
"Không có gì, chỉ là thằng say đi xe biển giả" Dương Minh cười nói.
"Không có việc gì là tốt rồi. Tôi sợ cậu bị thiệt cho nên mới hỏi Vân Sinh một chút" Dương Hân nói: "Vậy được rồi, để sau rồi nói, tôi và Vân Sinh đang về nhà"
"Được rồi, chờ tôi đến Đông Hải sẽ mời chị dùng cơm" Dương Minh nói.
Dương Minh dập máy rồi vào xe, Trần Mộng Nghiên hỏi: "Sao thế? Em định gọi điện cho bố"
"Không có gì, một tên say rượu mà thôi" Dương Minh cười cười khởi động xe, dừng xe cạnh cửa hàng hoa.
Dương Minh và Trần Mộng Nghiên xuống xe chuẩn bị mua hoa tặng Chu Giai Giai, nhưng không ngờ rằng mua hoa lại xảy ra phiền phức lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.