"Bác, cháu có chuyện quan trọng nói với bác, không phải nói đùa" Dương Minh trầm giọng nói.
"Ồ? Được được." Dương Đại Sơn thấy Dương Minh nghiêm giọng như vậy liền không cười nữa. Nếu là trước kia Dương Đại Sơn không thèm nghe Dương Minh nói. Nhưng tình hình bây giờ thì khác, mình có thể lấy được hạng mục này đều là dựa vào Dương Minh. Cho nên Dương Đại Sơn rất coi trọng lời Dương Minh: "Cháu nói đi, bác nghe"
"Bác vay ngân hàng bao nhiêu tiền?" Dương Minh hỏi.
"Tổng cộng khoảng hơn bảy triệu." Dương Đại Sơn do dự một chút.
"Vậy trong tay bác còn bao nhiêu tiền lưu động?" Dương Minh.
"Còn không đến hai trăm ngàn." Dương Đại Sơn nói: "Chẳng qua chờ câu lạc bộ khai trương, có lợi nhuận sẽ tốt lên"
"." Dương Minh thở dài một hơi, những lời muốn nói đều nuốt vào trong bụng. Bởi vì nói cũng vô ích. Bây giờ nói gì cũng không có tác dụng. Dương Đại Sơn đã dồn hết tiền vào, tiền lưu động không còn bao nhiêu. Đây là tối kỵ trong kinh doanh.
Nhìn mọi thứ tưởng chuẩn bị hết rồi, chỉ còn thiếu gió đông. Nhưng một người chưa từng làm trong nghề nào đó, sẽ không thể nào chuẩn bị hết được mọi thứ. Rất nhiều thứ còn thiếu sót.
Ví dụ như nguyên liệu nấu ăn hàng ngày, tiền lương cho nhân viên, và việc sửa chữa thiết bị hư hỏng, mời các nghệ sĩ đến biểu diễn, tất cả đều cần tiền. Có thể nói 200 ngàn là không đủ.
Đừng nói người mới như Dương Đại Sơn, rất nhiều người đã kinh doanh câu lạc bộ nhiều năm cũng không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534979/chuong-548.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.