"Gì ạ?" Dương Minh nghe xong không khỏi cảm thấy đau đầu. Mẹ rốt cuộc muốn nói gì?
"Đại Minh, con nói thật với mẹ đi, cái này có gì mà xấu hổ chứ?" Dương mẫu nhìn Dương Minh: "Có thì là có, không thì là không, con cứ lắp ba lắp thế"
"Được rồi. con nói thẳng. không có." Dương Minh đành phải nói.
"Thật sự không có?" Thấy Dương Minh trả lời dứt khoát như vậy, Dương mẫu lại có vẻ không tin.
"Thật mà. Con sao dám lừa mẹ" Dương Minh bất đắc dĩ nói.
"Không có? Không thấy phiền sao." Dương mẫu lắc đầu nói.
"Phiền? Mẹ, mẹ rốt cuộc đang nói gì thế?" Dương Minh kỳ quái hỏi.
"Đêm 30, Trần Mộng Nghiên nếu đến nhà chúng ta qua đêm, vậy sẽ không dễ đâu. Nhà ta chỉ có hai phòng, bố và mẹ ở một phòng, con một phòng. Con bảo Trần Mộng Nghiên ngủ ở đâu?" Dương mẫu nói: "Mộng Nghiên nếu có quan hệ kia với con, hai đứa ngủ cùng thì không sao. Nhưng bây giờ hai đứa không có, như vậy không thể ngủ cùng. Nói cách khác mẹ hơi mau mồm rồi"
"." Dương Minh nghe mẹ nói vậy, người đầy mồ hôi lạnh: "Mẹ, mẹ có phải là nghĩ quá nhiều không?"
"Sao lại là nghĩ nhiều, mẹ không phải vì tốt cho con sao? Con nói đi, Trần Mộng Nghiên là một cô gái, đến nhà ta, mọi việc không lo chu đáo sao được?" Dương mẫu cau mày mắng." Mẹ, thực ra không phức tạp như mẹ nghĩ đâu. Con và Trần Mộng Nghiên mặc dù không phát triển đến mức đó, nhưng ngủ chung cũng không sao mà" Dương Minh cười khổ nói.
"Không sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534965/chuong-534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.