"Hai bọn mày lại đây" Bạch Khản rất ngưu nói với Dương Minh và Tôn Hạo Minh.
Dương Minh nhún vai cùng Tôn Hạo Minh đi tới. Mà lúc này Tất Hải đã thấy Dương Minh, không khỏi có chút kinh ngạc. Dương Minh có thể nói là người cùng đẳng cấp với Bạo Tam Lập, sao đột nhiên thành tiểu đệ của người khác?
"Hai thằng bọn mày nhìn cái gì, gọi Hải ca. Đây là Lão Đại của tao" Bạch Khản trừng mắt, mắng Dương Minh và Tôn Hạo Minh.
"Bốp" Bạch Khản vừa dứt câu, một cái tát đã rơi vào mặt hắn, làm hắn ngây dại, có chút kinh ngạc nhìn Tất Hải là người ra tay, khó có thể tin há hốc mồm nói: "Hải ca, sao anh đánh em?"
"Hải ca, Hải con mẹ ca à" Tất Hải tức giận mắng: "Dương ca có thể gọi tao là Hải ca sao? Gọi tao là Tiểu Hải đã là coi trọng tao lắm rồi" Nói xong Tất Hải nịnh nọt xoay người lại, nhìn Dương Minh nói: "Dương ca, anh cũng tới? Sao lại không đi vào?"
"Ồ, là một thằng bạn thân hồi cấp hai mang tao đến. Đây là Lão Đại của hắn. Gọi gì nhỉ? Đúng, là Bạch Khản, bắt tao gọi hắn là Bạch ca, còn nói dẫn tao đến cho mở rộng tầm mắt" Dương Minh cười nói.
"Bốp" Lại một cái tát nữa: "Dương ca là bạn của Báo ca, có gì mà Dương ca chưa thấy? Đầu mày bị lừa đá à?"
"Em." Bạch Khản đúng lả muốn khóc. Tôn Hạo Minh không phải nói Dương Minh là sinh viên đại học sao? Hơn nữa đã N năm không hỗn trên đường. Sao bây giờ vẫn còn ngưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534853/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.