Từ phía xa xa đã nhìn thấy Chu Giai Giai đứng một mình trước chậu cây cảnh, đứng ngơ ngác ở đó, không biết đang nghĩ gì?
Chẳng lẽ mình hơi quá đáng? Chẳng qua giới thiệu đối tượng cũng có gì là quá đáng đâu? Dương Minh có chút khó hiểu, mẹ kiếp, cô bé này đúng là khó chơi.
Đúng là ăn thịt người miệng ngắn, nếu không phải hôn Chu Giai Giai, Dương Minh chẳng muốn để ý đến nàng. Bây giờ không có biện pháp, Dương Minh đành phải đi tới.
Nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền tới, Chu Giai Giai xoay người lại, thấy là Dương Minh, không khỏi kinh ngạc. Vừa nãy Chu Giai Giai đã nghĩ thông suốt, biết mình đúng là không nên giận Dương Minh.
Dương Minh người ta vì sao phải thích mình chứ? Mình từng tổn thương Dương Minh, Tô Nhã. Dương Minh không xem thường mình đã là may mắn lắm rồi. Thành tích bây giờ đã rất đáng mừng, mình sao phải cưỡng cầu làm gì?
Ít nhất Dương Minh bây giờ không ghét mình nữa mà. Chỉ cần như vậy là tốt hơn nhiều rồi. Tốt hơn thái độ mà Dương Minh dành cho mình trước kia nhiều.
Cho nên Chu Giai Giai quyết định chủ động xin lỗi Dương Minh, vì thế khi thấy Dương Minh đi tới, nàng vội vàng nói: "Dương Minh, vừa nãy tâm trạng mình hơi kích động. xin lỗi".
"A?" Dương Minh ngạc nhiên. Sao Chu Giai Giai lại chủ động xin lỗi mình? Làm Dương Minh không khỏi nghĩ đến người khác. Vương Chí Đào. Lần đó sau khi Vương Chí Đào chủ động xin lỗi mình liền không có chuyện gì tốt. Chẳng lẽ Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534821/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.