Mê man?
"Vương Tuyết, bạn nói sao thái độ của Dương Minh đối với mình luôn không mặn không nhạt thế?" Trong phòng ngủ nữ sinh, hai nữ sinh đang ngồi, người nói chuyện tự nhiên là Chu Giai Giai.
"Vậy không phải tốt sao? Ít nhất hắn không ghét bạn" Vương Tuyết nói.
"Mình thà bị hắn mắng cho một trận. Cảm giác bây giờ thật khó chịu, giống như người xa lạ vậy. Mình không nói chuyện với hắn, hắn cũng không nói chuyện với mình" Chu Giai Giai lắc đầu.
"Bạn quá chân chất rồi. Bạn chủ động nhiều hơn một chút, mình không tin Dương Minh không động tâm" Vương Tuyết nói.
"Chủ động? Chỉ sợ hắn không thích con gái quá chủ động?" Chu Giai Giai hỏi lại.
"Không thích? Ha ha, Giai Giai, bạn không nghe nói câu này sao, đàn ông đều là động vật háo sắc. Bạn xinh đẹp như vậy, Dương Minh cho dù trong lòng không có cảm tình tốt với bạn, nhưng sinh lý cũng sẽ thích bạn" Vương Tuyết nói: "Cái này mình hiểu rõ hơn bạn, nói như thế nào thì mình cũng đã đọc nhiều tiểu thuyết tâm lý mà"
"Bạn nói thì hay rồi, vừa nói là làm mình tức" Chu Giai Giai nhíu mày nói: "Vương Tuyết, tại sao bạn lại ghép đầu mình vào cái ảnh đó? Bạn cũng không phải hơi quá chứ? Sáng mình vừa dạy bạn cách, trưa bạn đã lấy mình ra làm thí nghiệm"
"Mình không phải nghĩ cho Dương Minh bạn tốt của bạn trên QQ sao. Mình làm như vậy không phải là vì giúp bạn sao. Mình suy nghĩ hấp dẫn hắn một chút, không biết chừng hắn sẽ cắn câu" Vương Tuyết không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534738/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.