Tử Đông Quân vừa trông thấy ái nhân ngay tức khắc thay đổi, dụi cho điếu thuốc tàn đi. Hắn mở vòng tay đón nhận cái ôm nồng ấm sau bao nhiêu ngày xa cách. Tử Ngạn dụi mặt cổ hắn, tiếng cười khúc khích vang lên -"Sao lại đến sớm như thế ?"- -"Nhớ chị"- Hắn vuốt ve khuôn mặt Tử Ngạn, bao nhiêu nỗi nhớ dường như đã trút hết bao lo âu trước giờ. -"Từ nay không rời xa em nữa"- Tử Ngạn hôn lên môi hắn, tựa như một lời chắc nịch. Tử Đông Quân như đứa trẻ cho kẹo, nét mặt vui lên hẳn trông thấy, đem cô kéo vào nụ hôn sâu, bao nỗi buồn vui thương nhớ càng khiến hắn trở nên mạnh bạo hơn. Đến khi môi của cả hai có chút sưng đỏ, kéo ra được sợi bạc mỏng mới dứt. Tử Ngạn khoái chí đem tay vòng qua cổ hắn, mặt hạ xuống yêu kiều đến diễm lệ khiến hắn càng dâng lên ý nghĩ chiếm hữu -"Chị như vậy thì chả trách đến cả Tri Nhi cũng muốn dành cho bằng được"- -"Hậu quả là cô ấy tự chuốc lấy thôi"- Nguyên bản Tử Tĩnh Chi đã biết tình cảm của Tri Nhi, biết rằng bản thân cũng có một cảm giác khác lạ với người bạn thân. Nhưng với một nữ sinh từ nhỏ đã bị ngược đãi từ tinh thần thì đương nhiên sẽ có những sự tự ti đến đỉnh điểm. Huống chi, rào cản xã hội vẫn là vấn đề lớn nhất của cả hai. Theo kế hoạch của Tri Nhi, Tử Tĩnh Chi bị đám người Vĩ An cưỡng bức, tung ảnh nóng lên mạng xã hội lại gặp phải Tử lão gia công bố thân phận thực sự của cô, đem mẹ cô trở thành người đàn bà lăng loàn mà gièm pha. Sự đơn độc lên đến đỉnh điểm, Tử Tĩnh Chi đã chọn cái chết để giải thoát cho bản thân. Để chạy trốn khỏi miệng đời ác quỷ. Trong sự mưu tính, ích kỷ của những người xung quanh, một đời thanh xuân tươi đẹp cứ thế mà khép lại. Tử Ngạn hiểu được những áp lực, những phẫn nộ của Tử Tĩnh Chi đã trải qua. Tử Ngạn đã giúp cho cô ấy trả lại từng chút một, những món nợ mà chính bản thân Tử Tĩnh Chi không dám thanh toán. Tử lão gia muốn hủy hoại cô ấy, Tử Ngạn cho chính cháu trai cùng thân tín của lão. Tri Nhi muốn dùng danh nghĩa tình yêu mang cô ấy dìm vào bóng tối, Tử Ngạn cho Tri Nhi thấu hiểu cảm giác thế nào là bị dồn vào đường cùng. Lão Lưu bao năm trốn tránh tội lỗi, thậm chí khi Tử Tĩnh Chi đến báo án của mình vẫn bị ông từ chối điều tra, được Tử Ngạn cho gia đình ông tan nát. Tử Ngạn không phải kẻ nhân từ, cô đã muốn giúp Tử Tĩnh Chi thì chắc chắn sẽ trả đủ hết những người đã gieo rắc nỗi đau khổ cho cô ấy. -"Vé máy bay đã sẵn sàng, chúng ta đi thôi"- Tử Đông Quân đã tẩu tán hết toàn bộ tài sản của Tử gia, một phần đem đi từ thiện coi như trả lại nghiệp chướng mình đã gây ra. Một phần hắn sẽ đem Tử Ngạn rời khỏi nơi này, rời khỏi mảnh đất ma quỷ này, dùng một thân phận mới, một danh phận mới, không phải quan hệ chị em mà là vợ chồn để bắt đầu một cuộc sống mới. Lão Lưu im lặng nhìn chiếc xe đi xa dần, ông khẽ bật cười, miệng lẩm bẩm -"Tuyết đầu mùa rơi rồi, thật lạnh"- Ông nợ con gái rất nhiều, nhiều đến mức không thể đếm hết, nó thậm chí lấn át cả công lý ông đã tôn thờ suốt bấy lâu mà thả cho hai người rời đi. Con gái ông cần hạnh phúc sau giông bão. Tiếng chuông điện thoại vang lên, giọng nói run rẩy của vợ cùng tiếng mắng tức giận của con trai không khiến ông thay đổi nét cười -"Lão Lưu, tôi không thể sống với ông nữa, ly hôn đi"- Lão Lưu bình tĩnh đưa tay hứng từng bông tuyết đầu mùa, lại nhẹ như lông hồng mà đáp -"Bà yên tâm, tôi phải đi chuộc tội rồi"- Trong màn đêm, ánh rực lửa lên từng đợt, nơi hỏa thiêu lại inh ỏi tiếng xe cảnh sát. Những đồng đội trước đây của ông, người không nỡ người không tin mà chậm chạp bắt lấy lão Lưu. Thấy cảnh này, ông quát một tiếng -"Tôi đã từng nói, tội phạm là phải bắt, dù hắn là người thân, người bạn, người anh em, chỉ cần phạm tội là không được nương tay"- Bọn họ đỏ hoe đôi mắt, nhẫn nhịn cảm giác bi thương đưa lão Lưu về lãnh án. Theo như những gì lão Lưu khai báo, bản thân đã vì tiền của Tri Nhi mà nhắm mắt cho đường dây buôn bán chất cấm lưu hành trong trường học lẫn thành phố. Mà Tử Tĩnh Chi là người biết việc này, dù đã bại liệt những vẫn sợ cô ấy sẽ tỉnh dậy mà nói ra sự thật nên dùng cách đốt xác để tiêu hủy chứng cứ, sau đó định thả hắn ra và khai gian cho Tử Đông Quân hãm hại. Nhưng không ngờ trong qua trình đốt người lại thực sự gặp Tử Đông Quân, hai người đã có một cuộc ẩu đả, thật không ngờ ông lại lỡ tay đẩy Tử Đông Quân vào lò thiêu... Qua lời khai này, cảnh sát có thể chắc nịch ba tội mưu sát, giết người và đồng phạm buôn chất cấm. Tuy lời khai có quá nhiều sơ hở, ai cũng biết nhưng bản thân lão Lưu đã muốn thật không ai ngăn được, huống chi cấp trên đã tạo nên áp lực rất lớn, bắt họ phải giải quyết được cả hai vụ án lớn trong một tuần để trấn an lòng dân. Lão Lưu đối diện với đồng nghiệp chỉ cười -"Tôi sống vì chính nghĩa, danh dự quá lâu rồi, cuối đời cũng nên dành cho con gái"-
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]