Trên lưng của hung thú Thao Thiết đang an tọa hai vị vừa làm trấn động giới tu tiên.
Tử Ngạn chống cằm, lặng lẽ nhìn hắn, chờ đợi một câu giải thích.
Trục Lưu cũng thu lại khí thế ban nãy, hiện tại ngoan ngoãn cúi đầu xuống, nếu như có hai tai thì chắc chắn nó đang cụp xuống mặc chủ nhân quyết định.
-"Có gì muốn nói hay không ?"- Tử Ngạn sao có thể nỡ trách mắng Trục Lưu, chỉ là cảm thấy khá thú vị về thân phận của người yêu mà thôi.
-"Sư tôn..."- Trục Lưu mím môi, khe khẽ níu tay áo của Tử Ngạn.
Thấy Tử Ngạn nhướn mày chờ đợi ý tiếp theo, Trục Lưu đánh ủ rũ chậm rãi kể ra -"Ngọc Vân cùng ta có một mối thù không tính nhẹ cũng không tính nặng, có lẽ hắn tưởng rằng ta đã chết nên khi gặp lại có chút hoảng hốt"-
-"Không chỉ như vậy"- Tử Ngạn không nghi vấn, chỉ thẳng thắng chắc chắn.
Trục Lưu hướng mắt lên vầng trăng sáng, đắn đo mãi không biết nên nói ra hay không.
-"Nếu khó quá thì không cần cưỡng ép, khi nào sẵn sàng hãy nói ra"- Tử Ngạn xoa đầu hắn, không vội, thờ gian còn dài.
Trục Lưu yên lặng, vùi mặt vào hõm cổ của Tử Ngạn, mà đầy ưu sầu. Hắn không muốn dối sư tôn, nhưng hiện tại chưa thực sự nói ra được. Chỉ có thể nắm chắc mọi thứ hắn mới có thể đem sự thật phơi bày trước sư tôn.
•
Ngọc Vân ngồi trên điện cao, tay che đi ánh mắt khát máu, chết tiệt, lâu không tiếp xúc với ma khí, mới cảm nhận một ít cơ thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-the-gioi-truy-duoc-ai-nhan/1774023/chuong-4-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.