Dương Vân Thiên men theo bậc thang lên Đỉnh Phong sơn, một ngàn ba trăm bậc thang, từng bước đều nặng nề đến kinh người. 
Tiếng gầm của yêu thú càng lúc càng rõ hơn, nó dường như đang cảnh cáo kẻ xâm nhập. 
-"A Nguyệt... A Nguyệt"- Hắn đã uống rất nhiều rượu, hắn dựa theo quán tính mà tìm tới nơi này. Từ ngày Tử Nguyệt rời đi, không một chút tin tức, không một chút khí tức còn lưu lại dường như đã biến mất trên cõi đời này. 
Dương Vân Thiên như phát điên, tìm kiếm bóng dáng nàng ở khắp nơi, kể cả cấm địa cũng muốn xông vào. Nếu như không phải do các trưởng lão của Thanh Phong môn ngăn lại thì có lẽ cái mạng của hắn cũng đã không còn rồi. 
Năm năm trôi qua, Dương Vân Thiên từ một trưởng lão uy nghiêm trở thành một con ma men, ngay cả đồ đệ duy nhất còn lại Vô Lãnh cũng rời đi. Hắn chỉ còn đơn côi một mình, ngày ngày không người khuyên ngăn mà chìm trong hơi men nồng. 
Hắn nhớ những ngày A Nguyệt cùng hắn bên nhau, những bữa cơm, chén thuốc do nàng tự tay nấu... Rốt cuộc nàng ở đâu ? 
-"A Nguyệt..."- Âm thanh tuyệt vọng của hắn vô tình rơi vào tai thiếu niên đứng cách đấy không xa. 
Thiếu niên một tay cầm roi, ánh mắt trở nên ngoan độc hơn bao giờ hết. Thiếu niên huýt sáo một cái, yêu thú vẫn đang bình thường bỗng nhiên bổ nhào vào Dương Vân Thiên. Chúng như dàn trận bao vây lấy hắn. Tất cả yêu thú thấp nhất là trúc cơ, cao nhất là kim đan hậu kỳ. Tuy yếu hơn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-the-gioi-truy-duoc-ai-nhan/1774017/chuong-4-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.