Màn đêm buông xuống, Tử Ngạn ngắm người yêu lặng ngủ say. Vũ Lăng thật khiến nàng cảm thấy sâu không lường được. Đôi lúc hắn như đứa trẻ hồn nhiên quấn lấy nàng, đôi khi lại khiến người ta rợn người.
Sâu không lường thì sâu không lường, miễn sao hắn vẫn bên cạnh nàng là được.
-"Sao lại không ngủ ?"- Hắn động mi, ngẩng lên muốn kéo nàng vào lòng.
Tử Ngạn híp mắt, dương dương khóe môi -"Vũ gia đã sốt ruột lắm rồi đó"-
-"Kệ bọn họ đi, thế nào cũng ngủ cả thôi"- Vũ Lăng không để ý lắm.
Nàng chạm nhẹ vào mái tóc mềm của hắn, vẫn
giữ nguyên nụ cười xinh đẹp đó -"Anh không muốn Vũ gia gặp nguy hiểm ?"- Nhìn qua Vũ Lăng có chút vô tâm nhưng thực chất đây cách riêng của bản thân hắn để bảo vệ người nhà.
Vũ Lăng không trốn tránh, rất thẳng thắng thừa nhận -"Một số thế gia Âm Dương đã chuẩn bị diệt trừ anh bất kỳ lúc nào, nếu như để Vũ gia biết chuyện sẽ không hay"-
-"Lão tổ Vũ gia năm đó cũng thật quả quyết"- Nàng cảm khái, dùng chính đôi mắt cùng con cháu đời sau để trả thù cho chính người mình yêu.
Vũ Lăng ôn nhu ôm lấy nàng -"Nếu như anh là lão tổ Vũ gia, anh sẽ không đợi, anh sẽ biến tất cả thành vật bồi táng cùng người mình yêu, kể cả anh. Em nói xem ai lợi hại hơn ?"-
-"Thích so đo với lão tổ thế sao ?"- Nàng bật cười với tính cách có phần trẻ con này của hắn.
-"Không phải so đo, là do em khen lão tổ mà quên anh"- Hắn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-the-gioi-truy-duoc-ai-nhan/158887/chuong-3-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.