Editor: Thu Phùng
Betor: mèomỡ
Trời mới tảng sáng thì hắn đã tỉnh.
Ngoài cửa sổ, bóng cây đung đưa dưới nắng sớm.
Hắn rửa mặt, cạo râu, buộc mái tóc dài lên, đánh một bài quyền trong tiểu viện.
Giờ mẹo canh ba, A Vạn bưng đồ ăn sáng tới, có cả một bộ quần áo mới.
Hắn nhìn bộ quần áo trong tay A Vạn, rồi mới ngước mắt nhìn kẻ đang đeo băng bịt một bên mắt.
A Vạn mặt không cảm xúc, nói: “Tiểu thư nói, bộ đồ cũ kia của người bị giặt hỏng mất rồi.”
Đương nhiên đó là lời nói dối, cả hai người bọn họ đều biết.
Trong nháy mắt, dường như con mắt còn lại của A Vạn lóe lên sự đồng tình và xin lỗi, nhưng lão liều mạng nhịn.
Nói thực, từ mấy năm trước, lúc lão bị phái tới hầu hạ vị chủ tử này thì đã nghe được rất nhiều lời đồn đại. Nhưng tới khi ở bên cạnh hắn, lão mới thực sự cảm thấy đồng tình với tình cảnh của Phong Tri Tĩnh.
Bề ngoài thì hắn là đại thiếu gia của Phong gia, nhưng thực tế vị đại thiếu gia theo tin đồn thì không phải con ruột của lão gia này ba ngày hai bữa lại bị phát ra ngoài làm việc. Đều là những việc mệt nhất, khổ nhất, những công việc mà bình thường quản sự không ai muốn đi làm.
Mùa xuân, hắn bị sai tới con đường tơ lụa ở sa mạc phía Tây; ngày hè chói chang thì lại bị sai tới phương Nam ẩm ướt chạy thuyền buôn; trời thu mát mẻ thì lại đi tới Xuyên Điền núi cao sông xa vận chuyển dược liệu; mãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-quang-le/113779/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.