Suốt một buổi chiều ,thần trí của Tống Vân Hành cứ trôi dạt ở nơi đâu , hắn thường xuyên lơ đễnh mất tập trung khiến cho các cảnh quay cứ bị un liên tục.
_ Vân Hành ! Cậu rốt cuộc là bị làm sao vậy ? Đây là cảnh tình cảm mà cậu nhìn nữ chính bằng ánh mắt đó là sao ? Cậu buồn ngủ hả ? _ Trịnh Lôi nhíu mày , ông hậm hực cầm trong tay quyển kịch bản ,chống nạnh nghiến răng ,đi qua đi lại.
_ Thật xin lỗi , là trạng thái của tôi không tốt , đã làm ảnh hưởng đến tất cả mọi người rồi . _ Nét mặt của Tống Vân Hành không giấu được sự mệt mỏi và chán chường . Hắn chân thành cuối đầu xin lỗi trước Trịnh Lôi và ekip dựng phim.
_ Thôi được rồi ,dù sao cũng xảy ra quá nhiều chuyện rồi , phân cảnh hôm nay kết thúc tại đây đi ,ngày mai lại quay tiếp . _ Trịnh Lôi bất đắc dĩ phẩy phẩy tay ra hiệu cho tất cả mọi người kết thúc công việc.
* * *
Vừa về đến khách sạn ,Tống Vân Hành đã ngã người nằm nhoài trên giường lớn .Nguyên một ngày hôm nay hắn cứ có cảm giác như bản thân mình vẫn luôn bị ai đó nhìn chằm chằm từ phía sau lưng. Những ký ức điên loan đảo phượng tràn ngập sắc xuân của tối hôm qua cứ như một thước phim chiếu chậm, không ngừng tua đi tua lại ở trong đầu . Còn có ...ánh mắt thâm tình và gương mặt quen thuộc của người thiếu niên đó. Tất cả mọi thứ cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-nam/2951024/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.