Bậc quỷ kế đơn côi về núiĐế Mai nay cắm cúi đến mờiQuần anh rượu cạn rượu vơiTiếc thay tài tử không nơi trở về
Trịnh Khinh Ái như đã tìm được thứ mình cần, nàng hơi nâng quạt lên, muốn một lần chấm dứt bọn họ. Thế nhưng lại có một môn đồ Khiên Vũ bất ngờ đứng dậy, tiến về phía nàng.
Trịnh Khinh Ái không buồn nâng mắt nhìn hắn, còn hắn lại chỉ quỳ dưới chân nàng, ngẩng đầu nhìn nàng.
Ngay giây phút đối diện với ánh nhìn xám bạc của nàng, hắn lập tức ngơ ngác.
Thế nhưng chẳng bao lâu, gã môn đồ kia lại bình tĩnh trở lại, cầm lấy tay nàng, hôn lên.
"Thưa giáo chủ, tiểu nhân tên là Trác Thục, vốn trước giờ chưa hề biết tới Càn Khôn kiếm vũ, nhưng nay thấy người thuần thục sử dụng nó để điều khiển đất trời thì vô cùng thán phục."
Trịnh Khinh Ái nhướn mày, mu bàn tay bị hắn hôn lấy khẽ run.
"Chẳng biết giáo chủ có thiếu một kẻ "hầu hạ" cho người không?"
Trác Thục nhanh miệng nói, bàn tay lại theo đó muốn vươn lên, muốn chạm đến gò má của Trịnh Khinh Ái, ban đầu hắn gia nhập Khiên Vũ môn cũng vì không muốn phải sống một cuộc đời đói khổ nữa, nay nếu Địa Ngục giáo có thế lực lớn hơn, hắn theo thì có làm sao? Con người ai chẳng muốn mình sống sung túc chứ?
Chưa kể, ả giáo chủ này còn có vẻ như bị hắn mê hoặc.
Bạch Vân nhìn thấy hành động của hắn, gần như mất bình tĩnh một lần nữa. Quỳnh An trông thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-nam-say/3556587/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.