Thời đã điểm, tên lao, kiếm chémMột nước cờ, hơn kém tại đâyGiữa ngàn nguy khốn bao vâyTướng Ma cũng phải buông tay, lìa đời.
Đến lúc Bạch Vân buông ra, cổ của Trịnh Khinh Ái đã có một vết đỏ nhợt nhạt.
Người kia hơi run rẩy một chút, mi mắt rũ xuống, đáy mắt ẩm ướt, nhìn như mặt hồ bị gió thổi mà gợn sóng.
Bạch Vân dường như còn chưa thỏa mãn, nàng liếm môi, nhẹ nhàng thì thầm vào vành tai người đối diện.
"Tai đỏ hết rồi này, tri kỷ của tôi... nhạy cảm quá nhỉ?"
Ngón tay Bạch Vân miết lấy vùng gáy mềm mại của người đối diện, cảm giác ẩm ướt dường như dính sát ngón tay của nàng vào da thịt nàng ta, Thiên nữ nhíu mày, hai vành tai đỏ bừng.
"Đừng... Bạch Vân, nhột..."
Nàng nhìn vẻ mặt của Trịnh Khinh Ái, lại lần nữa không nhịn được mà muốn vùi mặt vào cổ nàng ta. Thế nhưng tay của Thiên nữ lại bất ngờ với tới phía trước, túm chặt lấy eo của Bạch Vân rồi đẩy ra. Cùng lúc, cửa sập bên trên vang lên tiếng gõ. Người nào đó chợt nhận ra âm thanh lạ, vội vàng bắt lấy kiếm.
Trịnh Khinh Ái nhìn sự thay đổi nhanh như chớp của Bạch Vân, sau đó lại dịu dàng vỗ lấy vai nàng.
"Là Quỳnh An."
"Quỳnh An?" Bạch Vân khó hiểu. "Sao nàng biết?"
Khóe môi Trịnh Khinh Ái cong lên.
"Lúc nãy Quỳnh An mở cửa sập."
Bạch Vân lại càng khó hiểu.
"Thế sao tôi lại không biết?"
Thiên nữ nghiêng đầu, ý cười mỗi lúc một sâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-nam-say/3485595/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.