Gian nan nguy khốn muôn trùng, giữa cơn bỉ cực tương phùng cố nhân
Rửa sạch máu, một trời một vịnhChém thế thời, bình định non sôngMột là ta mất, ngài cònHai là nước mất, ta chôn nơi này.
Hơi thở tinh tế phả lên đầu ngón tay run rẩy của Bạch Vân, dường như nhuộm đẫm nó bằng hương lưu ly quen thuộc. Trịnh Khinh Ái nhướn mày, mắt hơi nheo lại, kiều diễm như hồ ly.
Bạch Vân chỉ bị nàng ta giữ mỗi bàn tay, lại có cảm giác như cả tim cũng bị bắt lấy.
Nàng hít một hơi sâu, vòng tay ôm lấy eo Trịnh Khinh Ái, sau đó ôm sát vào người mình. Vết thương bị động đến lại phát ra đau đớn, nhưng vào lúc này đây, Bạch Vân không muốn buông ra.
Thiên nữ ban đầu còn hơi cựa quậy một chút, nhưng rồi như sợ làm đau nàng, cuối cùng chỉ nằm yên, không động đậy nữa. Nàng ta tựa đầu lên vai Bạch Vân, hơi thở nhẹ nhàng, thoáng chốc khiến cho nàng lầm tưởng rằng Trịnh Khinh Ái chỉ là một bức tượng bằng sứ trắng.
"Không biết đám người kia có tìm được chúng ta không... Hay chúng ta phải đi tìm họ nữa" Bạch Vân đột nhiên lên tiếng, cố tách bạch mình khỏi dáng vẻ của Thiên nữ.
"Có thể chúng ta và họ sẽ gặp lại khi đang đi tìm nhau." Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng nói. Bạch Vân đồng tình, nơi đây có vẻ là một hang động kín, đám người Quỳnh An có thể sẽ tìm kiếm bên dưới mặt đất, hoặc các tầng trên, chứ không nghĩ đến việc hai người bị kẹt ở một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-nam-say/3459606/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.