🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trời với đất mấy lần nhỏ lệ



Người cùng người đâu để giết nhau



Vì sao gieo nỗi bể dâu



Cho vui tứ đế, cho sầu lòng dân.



____________________________________



"Nếu cô là một anh tài, tôi sẽ nghĩ là cô có ý với tôi." Bạch Vân cười nói.



Trịnh Khinh Ái "..."



"Trước giờ có ai khen cô thật thà chưa?" Nàng ta hỏi.



"Dùng từ thật thà cho một sát thủ tuy không hẳn là không được, nhưng cũng không đúng lắm." Bạch Vân nghiêm túc suy nghĩ.



Trịnh Khinh Ái bỗng siết mạnh băng vải, khiến Bạch Vân rít lên. Nàng ta dường như khá hài lòng với vẻ đau đớn của nàng, còn gật gù mấy cái.



"Đúng thật."



"Không." Bạch Vân đột nhiên chen ngang. "Ý của tôi là, cô không sợ sau khi chữa cho tôi, tôi sẽ giết cô sao?"



Trịnh Khinh Ái có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng cười đáp.



"Ta có chân, Bạch Vân, ta mù lòa chứ không què quặt. Ta có thể chạy." Nàng ta dừng một chút, lại nói. "Cũng có thể bay."



"... Có phải... vì thế mà bà lão kia gọi cô là Thiên nữ không?" Nàng vội hỏi. "Vì khinh công kia...?"



"Nó tên là đạp diệp thâu thiên. Hẳn đã thất truyền từ lâu rồi." Trịnh Khinh Ái đáp lại. "Ta cũng vô tình học được mà thôi."



Bạch Vân còn muốn nói thêm gì đó, cuối cùng im lặng không tiếp tục. Người đối diện thấy nàng không tiếp tục, chậm rãi đứng dậy.



"Ta đi nấu gì đó cho cô."



Nàng ta từ từ rời khỏi phòng, trước khi bóng Trịnh Khinh Ái

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-nam-say/2632513/chuong-7.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.