Bạch Vân mở mắt, tầm nhìn vẫn chưa kịp hồi phục, tâm thế vô cùng cảnh giác. Nghe thấy bên cạnh có tiếng động, nàng lập tức xoay người, kéo mạnh kẻ kia đè xuống giường, bàn tay lần lên cổ, siết lấy. 
Đến khi ánh sáng trở lại đôi mắt, Bạch Vân mới chợt nhận ra người đang bị mình đè dưới người là Trịnh Khinh Ái. 
Người kia im lặng nhìn nàng, Bạch Vân quay đầu sang bên, phát hiện bát cháo mà Trịnh Khinh Ái mang vào đã vỡ nát dưới sàn. 
"Bạch Vân, đừng sợ." Người kia dịu dàng nói. 
Bạch Vân hoảng hốt buông tay, nhưng trên cổ Trịnh Khinh Ái đã vương lại vết đỏ. Nàng vội vã bước xuống giường, chân giẫm lên cháo nóng cũng không hay biết, Trịnh Khinh Ái nhanh chóng với tay, nắm lấy nàng. 
"Đừng cử động. Lời y sư nói, Bạch Vân không thể không nghe, biết không?" 
Nghe Thiên nữ nói, Bạch Vân mới dần dần dịu lại, nàng ngoan ngoãn ngồi trên giường, không động đậy nữa. Trịnh Khinh Ái im lặng nhìn nàng, sau đó mới từ từ ngồi xuống, lấy ra khăn tay, muốn giúp nàng lau đi những vệt cháo dính ở bàn chân. 
"Đừng..." Bạch Vân chợt cất tiếng. 
Trịnh Khinh Ái không đáp lại, nàng ta giữ lấy chân nàng, dịu dàng lau đi những vệt cháo nóng bám lên gót chân. 
"Trịnh Khinh Ái." Bạch Vân khẽ gọi. 
"Ta ở đây." Thiên nữ đáp. 
"Mắt của nàng, thực chất không hề mù đúng không?" 
Trịnh Khinh Ái im lặng đôi chút, cuối cùng cười nói. 
"Mù và không mù thì có khác biệt gì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-nam-say/2632490/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.