Bỗng ai đó danh lừng khắp chốn
Tướng nhà Thương phí tổn trăm ngàn
Vốc cho cạn cả núi vàng
Cũng không mua nổi một nàng quân sư.
_______________________________________
Bạch Vân xoay mũi thương một vòng, hồng anh phất phơ trước gió, trời đã vào tiết lập đông, loay hoay mấy bận, nàng cũng dần khôi phục lại thân thủ của trước đây.
Nghĩ vậy, Bạch Vân chợt đổi tư thế, tay nắm lấy phần cán thương, quật ngược ra sau. Trịnh Khinh Ái nâng lên quạt ngọc, nàng ta xuôi theo đường cong của cán thương, chỉ trong phút chốc đã áp sát được Bạch Vân.
Quạt ngọc chợt xoay, đánh mạnh xuống tay nàng, tê rần. Bạch Vân hét lên một tiếng thất thanh, buông thương.
"A... Ta thấy mệt rồi." Thiên nữ lười biếng nói. Trời Đại Ngư đã trở lạnh, thấp thoáng cũng sắp tròn một năm Bạch Vân ở cùng Trịnh Khinh Ái.
"Nàng chê tôi yếu kém sao?"
"Ta không. Chê bai trong võ học chỉ dẫn đến khinh địch." Trịnh Khinh Ái cười đáp, nghiêm túc sửa lại. "Ta nhường."
Bạch Vân "..."
"Về nhé? Ta nhớ vị trà mà Thất Tinh pha."
Trước dáng vẻ nửa đề nghị, nửa khẩn cầu của Trịnh Khinh Ái, Bạch Vân xiêu lòng. Nàng cầm theo trường thương, hệt như kẻ hầu của một ái nữ nhà quyền quý, nay đang hộ tống nàng ta trở về.
Lập đông vừa chạm ngõ, Trịnh Khinh Ái lại trông u buồn nhiều hơn trước. Rừng bạch dương đã rụng lá hoàn toàn, chỉ qua một chốc nữa thôi, tuyết sẽ rơi, điểm tô lên những cành cây khô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-nam-say/2632487/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.