Ngân Lang nghĩ nếu như hắn có tương lai, hắn nhất định sẽ đối tốt với Cao Dương gấp bội.
Buổi trưa dẫn Cao Dương ra cửa, ánh dương quang đều trở nên ấp áp hơn, buổi tối Vân Phi Nhân chạy tới gọi bọn họ dùng bữa, Vân Phi Vũ xuống núi còn chưa về, Vân Tịnh Tử đại sư ở chỗ kia yên lặng ăn, Vân Phi Dương đang bấm ngón tay gì đó? Đột nhiên nói.
“ Ngày mai trời sẽ mưa.”
Vân Phi Nhân hô lên một tiếng.
“ Tốt, sáng mai không cần đi hái thuốc.”
Vân Tịnh Tử đại sư nhìn hắn một cái. Vân Phi Nhân le lưỡi cúi đầu, Vân Tịnh Tử đại sư đột nhiên hỏi.
“ Tiểu Nhân, lúc ngươi nấu ăn có cắt trúng tay không?”
Vân Phi Nhân giơ lên một ngón tay.
“ Lúc làm canh cắt trúng.”
Vân Tịnh Tử đại sư lắc đầu. Nhưng lại lấy thêm chút canh cho Ngân Lang.
“ Huyết vi bổ, bần đạo vốn ăn chay, từ lúc Phi Nhân bắt đầu nấu ăn, mỗi món ăn đều mang theo mùi máu, muốn ăn cũng ăn không được, nhưng mà canh hôm nay các ngươi ăn nhiều chút, vị đạo có lẽ không tệ.”
Ngân Lang mặc dù không hiểu ý, thế nhưng Vân Tịnh Tử đại sư hảo tâm cho bọn họ, còn nói uống ngon, vì vậy uy Cao Dương uống nhiều chút, còn lại thì mình uống.
Vân Tịnh Tử đại sư rất vui mừng mà nở nụ cười.
Ăn cơm xong, Vân Phi Nhân dọn bàn, Vân Phi Dương nói.
“ Ngươi làm canh thế nào mà bỏ thêm nhân sâm vào vị là lạ, nhưng không khó uống.”
Khi tất cả mọi người đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-lang-cao-duong/97633/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.