Thiết Tâm Nguyên bị đánh sưng đít, chỉ có thể nằm trên nóc nhà ngó xung quanh.
Vương Nhu Hoa cũng bị dọa sợ nên càng ngày nàng càng ít ở lại tiệm mì Thất Ca mà thuê một chưởng quỹ tới trông coi cửa hàng. Có điều nàng vẫn phải tự tay nấu thịt chứ không dám nhờ người khác.
Nàng phải tận tay nêm nếm thịt sau đó bỏ vô nồi nấu thì mới an tâm đi về trông chừng Thiết Tâm Nguyên, tuyệt không cho hắn chạy loạn nữa. Đặc biệt là mấy tên nhóc lưu manh trong viện tử bỏ hoang, chuyện giết hãn tướng Tây tặc đã đồn ra ngoài, nàng càng quyết tâm cấm con mình chơi với tụi nó.
Theo nàng nghĩ thì con trai mình từ nhỏ đã ngoan ngoãn vâng lời, bởi vì đi theo mấy tên nhóc lưu manh mới bị nhiễm hư.
Mây trời chầm chậm trôi, chim bay theo đàn, con chim bồ câu mà Thiết Tâm Nguyên nuôi cũng một đi không trở lại. Việc này khiến mẫu thân trêu hắn suốt ngày.
Chợt một cành trúc dài cột một cái túi lụa trắng lén lút lướt qua đầu hắn, rà tới cây lê trong vườn Thiết gia. Đầu cành trúc bị uốn cong nhẹ nhàng kéo quả lê một cái, quả lê to liền rơi xuống túi lụa, sau đó cành trúc từ từ được thu về.
Thiết Tâm Nguyên còn nghe cô bé kia cười khúc khích, còn tiếng cười còn xen lẫn mấy chữ ‘thằng ngốc’. Rốt cuộc hắn không nhịn được nửa, giận dữ hét lên:
- Trộm lê thì lo trộm lê đi, ngứa miệng mắng gì hả? Nếu ta không ngốc thì các ngươi trộm được lê à?
Lúc này cành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-ho/1843527/chuong-39-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.