Cuối cùng Yến Bắc Thần không nôn ọe ra được gì cả, nhưng sắc mặt của anh sau khi bước xuống tàu lượn trở nên trắng bệch một cách nhanh chóng. Dáng vẻ của anh sau khi xuống xe cũng thành công dọa cô bé giúp việc sợ đến tái mặt. Cô vội vàng cuống cuồng vỗ sau lưng anh, cuống đến mức như sắp khóc.
“Không sao đâu.” Yến Bắc Thần đứng đó, hơi cúi người xuống. Anh nói xong thì bảo An Hạ: “Chúng ta ra ngoài trước đã.”
Khu vực chuẩn bị của tàu lượn siêu tốc có đường xanh quay ngược lại, hơn nữa khung cảnh tối mù cũng khiến người ta vô cùng không thoải mái. Yến Bắc Thần nói hết câu, An Hạ vội vàng gật đầu, đi ra khỏi khu vực của trò chơi với anh.
Đến khi rời khỏi khu chuẩn bị đen thui, An Hạ đỡ Yến Bắc Thần ra công viên rồi ngồi xuống ghế dài. Bây giờ bên ngoài đang là buổi sáng, ánh nắng êm dịu, còn có gió thoang thoảng. Yến Bắc Thần ra đến bên ngoài được gió thổi một lúc thì mới hơi dễ chịu hơn một chút.
Anh ngồi trên ghế, lưng tựa vào phần tựa lưng của ghế, ngửa đầu bình tĩnh lại một lúc. Ổn định lại được, anh cúi đầu liếc nhìn An Hạ bên cạnh.
Thật ra Yến Bắc Thần ra ngoài đã thoải mái hơn không ít rồi nhưng An Hạ lại không thấy vậy. Sau khi cậu chủ ra ngoài, An Hạ mới nhìn thấy rõ sắc mặt anh hơn. Màu da vốn có của cậu chủ là kiểu trắng nhợt nhạt trong suốt, giờ thì chẳng còn xíu máu gì cả, hệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-ha-tinh-lang/2216076/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.