Tống Vãn Chi không bao giờ nghĩ rằng Giang Tứ sẽ ngăn cản cô, chứ đừng nói đến việc anh ta sẽ ngăn cản cô một cách trắng trợn như vậy. 
Đợi cô lấy lại tinh thần, tiếng bước chân của bốn người phía trước đã quá xa nên không thể nghe thấy. 
Hành lang vắng lặng. 
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống mặt đất, chỉ còn hai bóng người giằng co một cao một thấp. 
Không khí tựa hồ bị Giang Tứ nghiêng người ép loãng, khiến Tống Vãn Chi không khỏi nín thở: "Em chỉ là tới Hội Sinh Viên phỏng vấn." 
Giang Tứ hơi nhíu mày: "Tôi tưởng em không muốn có bất kỳ cơ hội gặp tôi chứ??" 
"Em không có... Mà là." Chỉ phủ nhận thôi cũng đủ khiến Tống Vãn Chi cảm thấy áy náy, cô tránh ánh mắt rũ xuống của anh, đầu óc vẫn trống rỗng vì anh đến gần "Mà là Hội Sinh Viên trường là đại diện của trường học có bầu không khí tốt, cũng có lợi cho sự phát triển và cải thiện cá nhân......" 
"Thật sự là một hình mẫu học sinh giỏi được dạy dỗ bởi các quy tắc vàng của An Kiều." Giang Tứ yên lặng cười cắt ngang "Lý do rất tích cực và truyền cảm hứng. Em đến đây để phỏng vấn cán bộ Hội Sinh Viên hay ứng cử Chủ tịch Hội Sinh Viên?" 
"......" 
Tống Vãn Chi bị hắn giễu cợt đỏ mặt, không cách nào phản bác, chỉ có thể cắn môi cụp mắt xuống, không dám nhìn hắn. 
Giang Tứ nhìn cô lại làm càn. 
Nhưng chỉ một lúc khi hàng mi của cô gái rũ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-ha-roi-xuong/2645621/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.