"Đàn em?" 
Sau một lần thúc giục khác từ cán sự năm hai, Tống Vãn Chi đột nhiên tỉnh táo lại và rời mắt khỏi Giang Tứ. 
Cô nắm chặt điện thoại, hàng mi đen khẽ run: "Thật xin lỗi, không cần." 
"Không cần?" Cán sự năm hai không hiểu quay đầu nhìn một chút Phó Ban. 
Phó Ban thần sắc có chút lạnh lùng, cũng không vội nói chuyện, chỉ là nhìn chằm chằm Tống Vãn Chi. 
Tống Vãn Chi hít sâu một hơi, áp chế thanh âm có chút run rẩy: "Đàn anh, em nhớ lầm, em... quên bật chế độ không làm phiền." 
"......" 
Vẻ mặt mọi người khác nhau. 
Cuối cùng cô gái vẫn là đỏ mặt, đuôi mắt giống như hoa dành dành trắng ánh lên vẻ xinh đẹp. 
Trong phòng im lặng. 
Nụ cười của Giang Tứ nhạt dần, lông mày hơi cau lại. 
Là sự phát triển trong dự liệu của anh, nhưng phản ứng của chính cô lại không như dự liệu của anh. 
Cảm giác lo lắng đã không còn xa lạ với anh leo lên đầu ngón tay dọc theo bức ảnh cô gái trên tóm tắt lý lịch, lan khắp tứ chi, cuối cùng chìm vào tận đáy lòng. 
Không phân biệt được là ngứa hay khát, nhưng anh vẫn chịu đựng sau đó anh vẫn là không nhịn được hạ tay gõ hộp thuốc lá. 
Đợt phỏng vấn này đã kết thúc. 
Năm tân sinh viên lần lượt rời khỏi phòng học. 
Cô gái đi cuối rõ ràng là chậm hơn bốn người còn lại một bước, bước chân chậm chạp. Cuối cùng cô ở bên ngoài phòng học nhẹ quay người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-ha-roi-xuong/2645618/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.