"Hửm? Đang nói chuyện sao đột nhiên không có động tĩnh gì hết vậy?" Bà cụ nghi hoặc lẩm bẩm "A Tứ?" 
Đôi mắt đen của Giang Tứ khẽ lóe lên, ngữ khí trở lại bình thường: "Con đã hai mươi tuổi rồi, bà còn kêu nhũ danh, có thích hợp không?" 
"Có cái gì không thích hợp? Không cho bọn họ gọi vậy thì thôi, bà nội cũng không thể gọi à?" Bà cụ bất mãn cao giọng, sau đó chuyển đề tài "Con nhớ kĩ tên cô bé Lư gia này ở trong trường học hỏi thăm một chút, không cho phép không để trong lòng, biết chưa?" 
"Không cần hỏi." Giang Tứ sờ sờ cây bút lạnh lẽo trong túi, giật giật khóe miệng "Con quen biết." 
"Hả?" Bà cụ sững sờ "Cô bé kia nói con chiếu cố cô bé cũng là thật?" 
"Chúng con cùng khoa." Giang Tứ dừng một chút, thấp giọng nói: "Em ấy có vết thương cũ trên chân, là con đã giúp đỡ." 
"À, phải rồi, cô bé bị thương ở chân, mấy năm trước bà về quê có nghe người ta nói qua." Bà cụ trầm ngâm một lát, thở dài "Đứa bé kia cũng là một đứa số khổ, cha cô bé bỏ rơi mẹ con họ từ rất sớm, một phân tiền đều không có lưu lại, mẹ của cô bé về sau tái giá, kết quả gặp phải một kẻ say rượu và cờ bạc, uống rượu thua bạc liền đối với bọn họ vừa đánh vừa mắng, trong nhà bà Lư lại không có đàn ông có thể ra gặp cho hai mẹ con họ, hai năm kia luôn có thể trông thấy mẹ của cô bé mang vết thương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-ha-roi-xuong/2645605/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.