Cũng may là cô mặc một chiếc quần đùi jean, dù có thấm nước thì cũng không xuyên thấu. Diệp Phi che ngực chạy về cửa hàng, cô vừa xấu hổ vừa bực mình, cũng hối hận vì hôm nay đã không mặc một cái áo lót trơn đơn giản. Trong cửa hàng chỉ còn lại mình cô, cô cũng không có chìa khóa, cho nên việc chạy về ký túc xá thay quần áo nhất định là chuyện không thể. Hơn nữa Trần Gia Tuấn cũng đã nói rằng cơn bão đang đến, bảo cô phải đóng hết cửa. Diệp Phi nào dám cãi lời ông chủ mặt than chứ. Cô tăng tốc, cất từng cuốn sách và văn phòng phẩm trên mấy cái bàn bên ngoài sân phơi, lấy quần áo mà khách hàng phơi trên giá đem vào phòng thiết bị, đóng chặt cửa kính, cài chốt rồi chồng mấy cái ghế nhựa lên nhau để mang vào trong nhà.
Trước sau chưa đầy mười phút, mây đã giăng kín bầu trời, ánh sáng mặt trời thoát ẩn thoát hiện sau những đám mây. Và cái đường viền màu xám nhạt ở nơi giao nhau giữa biển cả và bầu trời đang nhanh chóng khuếch đại, cô đã có thể nhìn thấy những đám mây đen đang cuồn cuộn ập tới. Gió biển vốn đang man mát đột nhiên thổi mạnh hơn, hàng dừa đứng nghiêng bên bờ cát bị gió lay động, cành lá đập vào nhau xào xạc. Cảm giác mát lạnh của gió đập vào người, Diệp Phi đang ướt sũng rùng mình một cái, cô vội vàng trốn sau cửa kính. Cô liếc nhìn chồng khăn tắm mình vừa mang về, ban đầu cô cầm một cái khăn muốn quấn quanh người, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-dao-ngan-tim/1086374/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.