Hầu hết khách của cửa hàng đồ lặn đều là khách lẻ không hẹn trước, có lúc cửa hàng sẽ rất bận, có khi thì lại nhàn rỗi. Khi có nhiều khách hàng, tất cả nhân viên đều phải được điều động, Trần Gia Tuấn phải lo việc bổ sung thiết bị trong cửa hàng, anh thường lái xe bán tải lui tới giữa thị trấn và cửa hàng, Diệp Phi ở lại trông coi cửa hàng một mình, cũng chăm sóc khách hàng đến tư vấn một chút, nhưng Trần Gia Tuấn đã nhiều lần dặn dò cô rằng chuyện gì không hiểu thì không được nói bừa. Cô rất cẩn thận trong lời nói, cứ hễ có việc gì không chắc chắn là cô sẽ thẳng thắn nói với khách hàng rằng “Tôi cũng không hiểu rõ việc này lắm, đợi huấn luyện viên trở về sẽ giải đáp giúp ngài.”
Trong ngoài cửa hàng đồ lặn đều được cô sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, ngoài việc quét dọn bình thường hàng ngày, công việc trong tay cô cũng không nhiều, thế nên thỉnh thoảng cô sẽ giúp Vạn Bồng xách bình khí hoặc giúp Vấn Tạp đẩy thuyền. Vì cứ phải chạy đi chạy về giữa bãi biển và cửa hàng đồ lặn, việc chuyển đổi giữa giày và chân trần quá rườm rà, cô liền học theo các nhân viên khác đi chân trần. Thỉnh thoảng có đá và vụn san hô dưới đáy biển, cô không cẩn thận giẫm phải, đau đến chảy nước mắt. Vạn Bồng cười: “Cô không có một đôi chân địa phương thì đừng có bắt chước người địa phương.”
“Chẳng phải các cậu cũng tôi luyện từng chút một sao?” Diệp Phi cong cánh tay, để lộ ra bắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-dao-ngan-tim/1086372/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.