Doãn Tử Dao trở về đại trạch viện, tính thời gian cũng đã được một tuần rồi.
Nhưng y đã mất đi nụ cười, giống như một con búp bê Pháp băng lạnh không chút biểu tình.
Vì muốn tìm lại nụ cười ấm áp vui tươi ngày trước cho Doãn Tử Dao, Khác Lượng và Khác Diệp đã nghĩ hết mọi giải pháp. Nhưng họ một chút cũng không hiểu Doãn Tử Dao rốt cuộc là đang muốn những gì, chỉ hồ loạn áp đặt những thứ mà họ ‘cho rằng’ lên người y.
Nhưng mà, thứ Doãn Tử Dao muốn thật ra rất đơn giản, y chẳng qua hy vọng họ lại lần nữa lập lời thề với y, lại lần nữa nói với y họ để ý y bao nhiêu! Mà không phải là đưa tới những vật phẩm quý trọng nhưng vô pháp biểu đạt tình ý này.
Y chỉ muốn họ nói ra mấy câu đơn giản mà thôi.
Sáng sớm tỉnh lại, Doãn Tử Dao nhìn chăm chăm mớ quà còn gói kỹ, y chậm rãi mở cửa.
Trong ánh sáng ban mai rực rỡ, y nghiến răng nghe két két.
Đó là một chiếc đồng hồ kim cương rất đẹp, dùng những hạt kim cương nhỏ tạo thành.
Doãn Tử Dao dùng hai ngón tay cầm đồng hồ lên, sau khi ném cho nó một cái nhìn chán ghét, lại hung hăng vứt nó về.
Y hừ lạnh một tiếng. Họ lại mua cho y sao? Hay là cho rằng như vậy, thì y có thể dễ dàng tha thứ cho sự thất tín của họ?
Không thể!
Trước khi họ lĩnh hội được dụng ý của y, y sẽ không dễ dàng tha thứ họ như vậy.
Doãn Tử Dao khinh bỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-bao-dich-thieu-nien-sung-vat/1308253/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.