Sáu mươi năm sau_____
Nhìn cơn mưa to ngoài cửa sổ, tiếng mưa trong màn đêm đặc biệt khiến người ta thương cảm.
Luôn một mình trong bóng đêm tĩnh lặng, xúc cảm đặc biệt nhạy bén.
Khi trời đổ mưa, Doãn Tử Dao luôn nhớ lại chuyện cũ đau lòng sáu mươi năm trước.
Đã tròn sáu mươi năm rồi!
Doãn Tử Dao chờ đợi ở ngọn núi đổ sụp đó đã tròn sáu mươi năm rồi!
Y si dại chờ đợi tại chỗ, chưa từng rời khỏi. Cứ như thế, từng ngày từng ngày trôi qua, xuân đi thu đến, vật đổi sao dời, mấy chục năm qua đi, Doãn Tử Dao vẫn không nhẫn lòng rời khỏi.
Y kiên trì tin tưởng sẽ có một ngày, Lượng ca ca và Diệp ca ca của y sẽ đúng hẹn đến tìm y, và đón y về nhà.
Bây giờ, khu rừng đã sụp đổ năm đó, trải qua tẩy lễ của thời gian, đã biến thành một đô thị phồn hoa.
Doãn Tử Dao nhìn bóng mình ánh trên cửa sổ, y nhấc tay nhẹ xoa……
Hình ảnh y ánh lên cửa sổ là một nam tử trẻ tuổi chừng hai mươi, y hoàn toàn không có bộ dạng mắt mờ, tóc bạc già đi.
Tuy chính xác hiện giờ đã là một lão đầu gần tám mươi tuổi, nhưng Doãn Tử Dao chung quy vẫn bảo trì hình dạng trẻ đẹp hai mươi.
Y không già cũng không chết!
Nhưng những ngày tháng này đối với Doãn Tử Dao mà nói, lại không phải là hạnh phúc, mà có thể nói là một loại giày vò ghê người. Giằng xéo y thống khổ!
Nghiệm qua khi nhìn thấy từng người thân của mình già đi, chết đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-bao-dich-thieu-nien-sung-vat/1308252/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.