Gió mát mang theo mưa phùn nhè nhẹ, giống như tương tư triền miên màkhắc cốt ghi tâm. Tấm rèm lụa trong Sắt Phong đình rủ xuống, nhẹ nhàngtung bay theo gió, giống như một làn khói che lấp thân ảnh mảnh khảnhbên trong.
Lâm Vãn Y mặc một bộ y phục màu xanh thiên thanh, tay cầmchiếc ô màu trắng, chậm rãi đi đến. Xuyên qua tấm rèm, hắn nhìn thấythiếu nữ đang gảy đàn mà trong lòng đau xót, càng không dám bước về phía trước nữa.
Chỉ là kết cục đã đoán biết được từ lâu, từ một khắc hắnnhìn thấy bọn họ nhìn nhau kia. Tình ý thân mật chưa từng che dấu trongánh mắt, bọn họ giống như sinh ra để dành cho nhau.
Thế nhưng, đóahoa vốn sinh trưởng trong mây mù trên núi cao kia đã không cẩn thận bịhắn nhìn thấy, dễ dàng lấy đi tất cả hơi thở của hắn. Biết là với khôngtới, cũng với không được, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà vươn tay ra,chỉ cần có thể chạm vào một lần, chỉ cần chạm vào một lần thôi, hắn cóthể khắc ghi trong lòng cảm giác đụng chạm trong khoảnh khắc ấy, biến nó thành niềm an ủi lớn nhất trong cuộc đời này.
Dừng chân trước đình,những cơn gió xiêu vẹo thổi màn mưa không ngừng thấm ướt vạt áo xanh lam của hắn. Thiếu nữ ngồi ngay ngắn gảy đàn kia nhìn thấy hắn, ngón tayvẫn không ngừng lại, những tiếng đàn như nước đổ xuống. Như hoa rơi nước chảy, như châu ngọc rơi trên khay bạc, như dây đàn liền tay, như khuấyđộng trời đất. Tiếng đàn khi thầm thì như dòng suối dưới mặt băng, khilại mãnh liệt như gió táp mưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-vinh-phong-ca/1296531/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.