Rạng sáng ngày tiếp theo, trời mưa tí tách, đến sáng, mưa nặng dần, mâydày đặc che khuất mặt trời khiến cho trời đất vô cùng âm u.
Dạ Nguyệt Sắc tỉnh lại trong lồng ngực Tiêu Lăng Thiên, khi nàng đang còn mơ màng đã bị hắn hôn một cái rồi đắp lại chăn.
“Trời mưa, ngủ tiếp một lát đi.”
Thời tiết như vậy quả thật thích hợp để ngủ, Dạ Nguyệt Sắc nghe tiếng mưarơi tí tách bên ngoài, được hắn ôm vào trong vòng tay ấm áp, mơ mơ màngmàng ngủ tiếp.
Tiêu Lăng Thiên hoàn toàn tỉnh táo, nhưng hiếm khi nào lại muốn nằm lười biếng, không muốn nhúc nhích như bây giờ. Hai vị chủnhân chưa dậy, người hầu bên ngoài cũng không dám bước vào quấy rầy,toàn bộ Tùng Lam viện vô cùng im ắng, chỉ có tiếng gió tiếng mưa vanglên trong yên lặng.
Trong cuộc sống của Tiêu Lăng Thiên trước kia ítkhi nào có thời điểm an nhàn như thế. Phụ thân mất sớm, vì muốn hắn kếthừa gia nghiệp của Tiêu thị mà ông nội huấn luyện hắn rất nghiêm khắc.Khi còn là một đứa trẻ nên làm nũng trong lòng cha mẹ, hắn đã bị ngườithân duy nhất ép buộc phải luyện công. Khi hắn còn đang bi bô tập nói đã có thầy giáo không ngừng đọc binh thư mưu lược bên tai. Không đượccười, không được khóc, không được biểu lộ dù chỉ một chút tình cảm, từnhỏ đã phải mưu tính nắm giữ đế quốc này như thế nào, khống chế chặt chẽ hoàng tộc Dạ thị trong lòng bàn tay ra sao. Từ khi sáu tuổi hắn đã bắtđầu tính toán thành lập Thiên Tinh cung, mười mấy năm sau đó, ngoại trừchuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-vinh-phong-ca/1296529/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.